Ngày hai mươi tư tháng bảy, đúng vào ngày thành lập của Thanh Vân quán.
Núi Thanh Vân vốn là ngọn núi nổi tiếng Thanh Châu, Thanh Vân quán đương nhiên cũng là đạo quán đứng đầu. Hằng năm, vào ngày thành lập, đạo quán đều tổ chức giảng đạo, cũng coi như là một sự kiện lớn của người dân Thanh Châu.
Bà ngoại của Vệ Xuân ngày trước từng tu hành tại Thanh Vân quán, vị Quán chủ hiện tại – Ân đạo trưởng – chính là sư muội của bà ấy.
Bởi vậy, hằng năm cứ đến ngày thành lập đạo quán, huynh muội Vệ gia đều đến đây.
Sáng sớm hôm nay, Vệ Xuân thức dậy, Ngọc Thư vấn tóc cho nàng xong, lấy ra một cây trâm gỗ, hỏi: “Hôm nay cô nương có muốn cài cây trâm gỗ này không?”
Vệ Xuân nhìn qua gương đồng, cây trâm gỗ ấy là vật mà bà ngoại nàng từng dùng để búi tóc đạo sĩ khi xưa.
Nàng “Ừm” một tiếng, nói: “Búi cho ta kiểu tóc đạo sĩ.”
Ngọc Cầm từ ngoài bước vào, Vệ Xuân đã thay một bộ đạo bào màu xanh nhạt. Ngọc Cầm nhìn nàng, hô hấp bất giác khựng lại.
Tuy biết chủ nhân nhà mình xinh đẹp tuyệt trần, nhưng Ngọc Cầm và Ngọc Thư vẫn thường hay ngẩn ngơ mỗi khi nhìn thấy nàng.
Cũng như lúc này, chỉ với một cây trâm gỗ, một bộ đạo bào, nàng đã toát lên khí chất thanh lãnh thoát tục, tươi sáng như trăng rằm, yểu điệu như chim hồng giật mình.
Ngọc Cầm tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Vệ Xuân, cười nói: “Nếu cô nương chúng ta mà đi tu đạo, Thanh Vân quán nhà ta sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870761/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.