Hoắc thị vừa dứt lời, bà vú bên ngoài đã vén rèm châu lên, tiếng “leng keng” vang lên, một bóng người cao lớn, thẳng tắp bước vào nội thất.
Vệ Xuân nghe tiếng bước chân thì xuống giường, đúng lúc vị thế huynh kia bước vào, nàng khẽ ngước mắt, ánh mắt bất ngờ chạm phải một đôi mắt phượng.
Người nọ thấy nàng, dường như cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường, chút kinh ngạc thoáng qua đó chỉ có Vệ Xuân, người đang nhìn thẳng vào hắn, mới bắt gặp được.
Tiết Vô Vấn tiến lên một bước, chắp tay thi lễ với Hoắc thị, cười nói: “Tiểu chất bái kiến dì Hoắc.”
Vị lang quân trẻ tuổi trước mắt đã thay bộ quần áo xám xịt, thay vào đó là một bộ cẩm bào màu đen tuyền, viền tay áo thêu chỉ bạc hình lá trúc, một nửa mái tóc được búi gọn trong chiếc mũ ngọc đen bóng loáng.
Trông hắn quả là một công tử phong độ ngời ngời, nho nhã tuấn tú.
Mấy người con của Hoắc thị, ai nấy đều có dung mạo tuấn tú, thiếu niên trước mắt không hề kém cạnh hai người con trai của bà ấy chút nào. Chẳng trách Thôi thị có nói với bà trong thư, việc hôn sự của con trai khiến Thôi thị lo lắng vô cùng.
Sinh ra đã tuấn mỹ như vậy, tuổi còn trẻ đã được bá tánh mạnh mẽ ở Túc Châu tôn xưng là “Thiếu niên Chiến Thần”, không biết cô nương nhà nào mới lọt được vào mắt hắn?
Hắn là con trai bảo bối của tri kỷ, sao Hoắc thị có thể không yêu quý?
Bà ấy lập tức ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870762/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.