Thạch ma ma thuận theo ánh mắt Vệ Xuân mà nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên hai quả đỏ mọng, một hồi lâu bà ấy mới nói: “Cô nương à, hai quả ấy ở quá cao, e rằng dùng sào tre cũng khó mà hái xuống được.”
Vệ Xuân nhìn cây sào tre trong tay thị nữ bên cạnh, khẽ nói: “Buộc hai cây sào vào nhau rồi hái.”
Thạch ma ma im lặng một lúc, ngước nhìn cây quả vải xanh um tươi tốt, trong lòng khẽ thở dài.
Đại nương tử nhà mình từ nhỏ đã thích ăn vải, nhưng thân thể lại yếu ớt, đại phu nói quả vải có tính nóng ẩm, tốt nhất là không nên ăn.
Cây quả vải trong vườn quả này là do Đại nương tử trồng lúc sáu tuổi, khi ấy Thái phó có nói, cây này do Đại nương tử tự mình chăm, sống chết đều do nàng quản.
Cây còn sống, mỗi năm nàng đều có thể chọn hai quả ngon nhất để ăn.
Thoáng chốc đã tám năm trôi qua, cây nhỏ bé ngày nào giờ đã lớn thành cây cao bóng cả.
Chỉ tiếc là cây này nhìn thì cao lớn sum suê, nhưng thực tế mỗi mùa hè đều không kết được bao nhiêu quả.
Cây vải ưa nóng sợ lạnh, thổ nhưỡng Thanh Châu vốn không thích hợp để trồng loại cây này. Mỗi mùa đông, để giữ cho cây khỏi chết rét, không biết phải tốn bao nhiêu công sức.
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Đại nương tử đều dùng vào cây này, thấy khó khăn lắm mới kết trái, đương nhiên là muốn chọn hai quả ngọt nhất ngon nhất để ăn.
Thạch ma ma nghĩ ngợi một lúc, rồi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870763/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.