Năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, mùa hạ, đất Túc Châu.
Vừa đặt chân vào cổng thành, Tiết Vô Vấn đã thấy Ám Nhất vội vã chạy đến bẩm báo, nói Quốc Công gia gọi hắn về phủ Định Quốc Công.
Ngồi trên lưng ngựa, Tiết Vô Vấn nghe vậy thì nhướn mày, hỏi: “Hai ngày nay ta lại làm chuyện gì trái quân lệnh nữa sao?”
Từ hồi hắn một mình một ngựa xông vào hậu doanh quân Bắc Địch, chém đầu chủ tướng, cha hắn là Tiết Tấn canh chừng hắn rất kỹ, việc nhỏ như con kiến cũng bắt hắn chịu quân trượng, nói là phải trị cái tính ngang ngược của hắn.
Ám Nhất bị Tiết Vô Vấn hỏi mà ngẩn người.
Vị ám vệ trẻ tuổi ngước mắt nhìn Tiết Vô Vấn, thầm nghĩ: Thế tử người còn không biết, sao thuộc hạ biết được? Thật coi thuộc hạ là con giun trong bụng Quốc Công gia sao?
Tuy không nói lời nào, nhưng Tiết Vô Vấn nhìn vẻ mặt đầy biểu cảm của Ám Nhất, cũng đoán được hắn ta đang nghĩ gì, khẽ cười nói: “Thôi, dù sao cũng chỉ vài gậy, coi như thư giãn gân cốt vậy.”
Nói xong, hắn thúc ngựa, phi thẳng về phủ Định Quốc Công.
Hai khắc sau, Tiết Vô Vấn xuống ngựa, sải bước vào phủ, đi thẳng đến thư phòng của Tiết Tấn.
Cửa thư phòng mở toang, Tiết Tấn đang cúi đầu xem bản đồ chiến sự.
Tiết Vô Vấn bước vào, chưa đợi Tiết Tấn lên tiếng, hắn thẳng thừng nói: “Cha, hài nhi đến lĩnh phạt.”
Ánh mắt Tiết Tấn nghiêm trọng, ông ấy đặt bản đồ xuống, hỏi hắn: “Con phạm lỗi gì?”
Tiết Vô Vấn đưa chân móc một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870764/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.