Ngày hôm sau.
Mẫn Dục Hàn vẫn còn ngái ngủ, đáy mắt lộ vài phần lười biếng. Anh liếc nhẹ cô gái đang nằm yên trong lòng mình, ngủ say không biết gì, không nỡ đánh thức nên đành nhẹ nhàng xuống giường.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, chăn trên giường đã trượt xuống. Thẩm Chiêu lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ ren, bờ vai lộ ra trong không khí, còn trên ngực lấm tấm dấu hồng càng thêm chói mắt.
Mẫn Dục Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, nhướng mày, khẽ cười bất đắc dĩ rồi bước tới, kéo chăn đắp lại cho cô.
Thẩm Chiêu như cảm giác được ai chạm vào mình, khẽ “chậc” một tiếng, trở mình, tiếp tục ngủ.
Ha, công chúa nhỏ càng ngày càng có tính khí rồi.
Anh nhìn gương mặt ngủ say của cô thật lâu, nếu không phải vì còn phải đến công ty, anh thật muốn nằm xuống ôm cô thêm nữa. Cuối cùng, anh vẫn không nỡ quấy rầy, viết một tờ giấy nhỏ, kẹp dưới điện thoại của cô.
Hôm nay anh hẹn Tống Thần Diệu, Lục Tư Viễn và Từ Gia Vũ đến tập đoàn Mẫn thị bàn chuyện.
—
Đến công ty, nhân viên lễ tân chỉ về phía phòng chờ:
“Hàn tổng, ba vị tiên sinh đã tới rồi.”
Anh gật nhẹ:
“Biết rồi, cô cứ làm việc đi, tôi tự đưa họ lên.”
“Vâng.”
Anh bước đến phòng chờ, ba người đang ngồi quanh một bàn trà tròn màu đen, trước mặt mỗi người đều có một tách trà nóng.
Lục Tư Viễn là người đầu tiên thấy anh:
“A Hàn đến rồi.”
Nghe vậy, Tống Thần Diệu và Từ Gia Vũ cũng nhìn sang.
Mẫn Dục Hàn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoan-ngoan-bao-phu-thai-phi-duong/2877953/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.