Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ liền lấy tay đè lại anh, không cho anh lộn xộn.
"Uh`m??" Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp dễ nghe nhàn nhạt hừ một tiếng, đôi mắt trong suốt mở nhìn người trước mắt mình, đáy mắt giống như có vòng xoáy sâu không thấy đáy.
"Đừng... Đừng. Xằng bậy." Tiểu Thỏ hốt hoảng nhìn anh, thanh âm lắp bắp nói: " Đây còn đang ở văn phòng a."
"Không có xằng bậy." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng hàm chứa cánh môi của cô, thanh âm lẩm bẩm nói: "Yên tâm, không lại ở chỗ này muốn em."
"Oanh" một phen, trên mặt Tiểu Thỏ nhất thời như lửa thiêu cháy.
Nói... Nói nói như vậy, nhưng mà một bước cuối cùng trước kia chẳng lẽ anh đều phải tới một lần??
Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
"Không vui sao??" Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô một phen, bàn tay dò xét trong áo cô quả nhiên vẫn không nhúc nhích rồi.
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ở loại địa phương này, trong hoàn cảnh này, thật sự là quá kích thích được chứ...
Cho dù anh khóa cửa lại, em cũng vẫn có chướng ngại tâm lý như cũ a!!
Nhưng mà Tiểu Thỏ còn không có thoải mái vài giây, hai tay Trình Chi Ngôn vậy mà ôm cô đứng lên.
"Nha!!" Tiểu Thỏ dưới chân không còn, theo bản năng hét lên một tiếng.
Tiếng nói chuyện ong ong bên ngoài nháy mắt liền yên lặng rồi.
Sau một lát thanh âm Kỷ Lâm Khải vang lên nói: "Chị dâu, không có việc gì đi??"
"Không không không... Không có việc gì... Tôi chính là trẹo chân một phen...." Tiểu Thỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-yeu-nghiet-qua-phuc-hac/2112060/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.