Khi Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất ngủ say về phòng thì đã là nửa đêm, Tống Lương Trác nghĩ, sợ là không xem được cảnh suối nước nóng vào sáng sớm mai rồi.
Mặc dù lúc này rất mệt, nhưng Tống Lương Trác lại không ngủ được, nhìn chăm chú vào Tiểu Thất đang ngủ say khẽ nhếch miệng cười, nhịn không được liền đưa tay nhéo nhéo gương mặt của nàng. Tiểu Thất bị chọc nổi điên muốn tát cho Tống Lương Trác một cái, còn lẩm bẩm mắng thầm.
Tống Lương Trác nhướng mày, một bàn tay lại xoa xoa lỗ tai của Tiểu Thất. Tiểu Thất sợ ngứa mà rụt cổ lại, đôi mày mỏng khẽ chau lại, lẩm bẩm: “Ha Da, ngủ đi.”
Tống Lương Trác cười khẽ, dường như cũng cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, vuốt nhẹ hai má Tiểu Thất rồi nằm xuống một bên.
Lúc này đây thật là thả lỏng, từ lúc Tống Lương Trác rời khỏi Nhữ Châu, hoặc là nói từ lúc Tử Tiêu tiến cung vẫn luôn đè nén chính mình. Làm quan ở Thông Hứa hai năm cũng luôn dồn ép chính mình chăm lo cho chính sự, trong suốt hai năm, trừ bỏ những lúc làm một ít việc riêng cho chính mình, hầu như ngày này qua tháng nọ đều không có lấy một ngày vui vẻ khoan khoái.
Mấy ngày nay, hắn đều đem tất cả nhu tình đã vùi lấp dưới đáy lòng cho Tiểu Thất. Tống Lương Trác theo bản năng mà dựa sát vào Tiểu Thất, lần đầu tiên không có cách biệt với làn da trắng nõn của nàng.
Ngày hôm sau Tống Lương Trác dậy sớm, mở cửa ra liền nhìn thấy vầng sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-that-cham-da/1796576/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.