🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cảnh sát luôn rất nhạy cảm với những vụ tử vong, đặc biệt là những người thường xuyên phải tiếp xúc với thi thể.

Có người luôn miệng treo hai chữ “cái chết” như thói quen, nhưng cũng có một số, chỉ một câu vô tình thôi cũng đủ để lộ ra: trên tay họ từng dính máu người.

Nhận thấy ánh mắt của hai “anh đẹp trai” trước mặt bỗng lạnh hẳn đi, gã lang thang run lên, ấp úng:

“Như, như thế nào…”

Lục Thính An thậm chí chẳng buồn nhìn gã, chỉ nhàn nhạt nói:

“Nếu ông không thiếu tiền, ngoài kia còn khối người cần nó.”

Chưa đợi đối phương kịp phản ứng, cậu đã nhanh tay rút lại tờ tiền từ chén của gã, thao tác gọn gàng, thậm chí còn né được phần chén đã bị tay bẩn sờ qua.

Mười đồng tiền, với người có điều kiện chẳng là gì, rơi xuống đất cũng không buồn cúi nhặt. Nhưng với những kẻ sống lay lắt dưới gầm cầu, đó là cả một bữa ăn no. Có ngày, dù lăn lộn ăn xin ở khu phố sầm uất cả buổi sáng, họ cũng chưa chắc xin được từng ấy.

“Ê!” Gã lang thang hốt hoảng, lập tức vươn tay định giật lại. Nhưng còn chưa kịp chạm vào vạt áo Lục Thính An, đã bị khí thế đè ép của Cố Ứng Châu ép cho đứng hình.

Gã tức tối nói:

“Nhìn hai người bảnh bao thế kia, không ngờ cũng keo kiệt vậy! Cho ăn mày tí tiền cũng phải lấy lại à?”

Hai người chẳng thèm để ý, giả vờ quay người định tìm người khác hỏi.

Gã không chịu nổi nữa, dang hai tay chắn đường, vội nói:

“Cho tôi cơ hội nữa đi! Tôi biết cô bé đó! Tên Tiểu Hàm, trong khu này chẳng có ai tôi không biết. Hỏi tôi là đúng người rồi!”

“Tiểu Hàm?” Lục Thính An hỏi, “Viết thế nào?”

Gã lang thang suýt chút nữa nhảy dựng lên:

“Các anh làm khó nhau quá rồi đấy! Hỏi tôi tên một con bé ăn xin viết thế nào? Tôi mà biết viết, có phải đang xin cơm thế này không!

Nhưng con bé đó từng khoe là mình biết vài chữ, nó nói tên mình là ‘nụ hoa đợi nở’ đấy, là cái ‘Hàm’ trong ‘hàm súc’ hay gì đó…”

Lục Thính An thầm nghĩ: Quả nhiên.

Không biết có phải vì trong mơ từng cộng minh với Tiểu Bảo hay không, nhưng cậu đã sớm tin cô bé tên là Tiểu Hàm. Bây giờ nghe xác nhận, lại càng chắc chắn hơn: mấy hôm trước, Tiểu Bảo chính là vì cứu Tiểu Hàm mà mới bước lên chiếc xe đó.

Từng ấy ngày trôi qua, Tiểu Bảo đã chết, Tiểu Hàm chắc cũng không còn ổn.

Sau khi xác nhận gã lang thang thật sự biết Tiểu Hàm, Cố Ứng Châu lập tức chuyển sang giọng thẩm vấn lạnh lẽo:

“Nói rõ về lai lịch của con bé.”

Gã lúng túng, xòe bàn tay đen sạm, mắt dán chặt vào tờ tiền trong tay Lục Thính An.

Cố Ứng Châu chẳng nói hai lời, thả tờ tiền vào tay gã. Gã lập tức nở nụ cười ranh mãnh, bắt đầu tuôn ra như nước chảy:

“Lai lịch thì tôi chịu. Một đứa bé ăn xin, có thể có lai lịch gì to tát? Cùng lắm là cha không thương mẹ không yêu, bị bỏ rơi ngoài đường, nhặt ve chai sống qua ngày thôi.”

“Đừng nhìn nó nhỏ con mà tinh ranh hơn cả khỉ. Hỏi nó từng ở đâu, không nói. Chỉ bảo sau này muốn đến Phúc Dân Phố. Dân Thanh Hà thấy trẻ con đáng thương thì hay cho nó cái màn thầu. Thế là tụi tôi lũ ăn xin lâu năm đói rạc người vì nó.

Lại còn trẻ người chạy nhanh, lủi chuột giỏi. Mỗi sáng tụi tôi ra bãi rác nhặt chai, chẳng còn lại cái gì, toàn bị nó tranh lúc tụi tôi ngủ mà gom đi rồi. Đám vỏ chai đó bán cũng được khối tiền đấy!”

Giọng điệu gã đầy khinh miệt, nói xấu Tiểu Hàm không ngừng, khiến người ta nghe mà khó chịu.

Lục Thính An không muốn phí lời, Cố Ứng Châu tiếp tục hỏi:

“Nó đến đây từ bao giờ? Thường ngủ ở đâu? Có thấy nó thân với ai không?”

Gã lập tức xua tay:

“Hỏi một lúc nhiều thế thì trả lời sao kịp! Từ từ tôi kể…”

Nhưng chỉ cần bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Cố Ứng Châu, gã lập tức xuống giọng:

“Được rồi, từng bước từng bước trả lời. *****ên, nó đến đây khi nào, tôi không thân thiết nên không nhớ rõ, chắc cũng hai ba tháng trước. Lúc ấy trời bắt đầu lạnh, có người thấy nó nằm co ro bên đường suýt chết rét. May có người tốt cho nó cái áo bông cũ, mới giữ được mạng.

Còn chuyện nó ngủ ở đâu thì chịu, chưa bao giờ thấy nó ngủ dưới gầm cầu với tụi tôi. Mà thế cũng đúng thôi, chả biết ai dạy mà nó né mấy thằng già xấu xí như tụi tôi ra xa, ha ha ha…”

Gã vừa cười vừa để lộ hàm răng vàng ố, khóe mắt nhăn nheo co rúm lại trông đến là khó ưa.

Gã lang thang kia trông cũng phải ngoài năm mươi, vậy mà vẫn trơ trẽn lộ vẻ háo sắc với một bé gái có thể đáng tuổi cháu nội mình. Cảnh tượng ấy khiến Cố Ứng Châu không kìm được siết chặt nắm tay, phải mất vài giây mới đè được lửa giận xuống.

Tên lang thang chẳng hề biết mình vừa đi ngang qua ranh giới nguy hiểm, vẫn cười toe toét, tiếp tục trả lời câu hỏi thứ ba.

“Con bé ăn xin đó chẳng có bạn chơi gì cả. Ai mà muốn chơi với nó chứ? Dạo trước tôi có thấy nó đi với một thằng nhóc, trông cũng rách rưới không kém gì nhau. Trẻ con mà, nhặt rác cũng phải có bạn đồng hành, đâu biết rằng đối phương chính là kẻ cạnh tranh trực tiếp.”

Nói đến đây, gã ngó quanh một vòng, rồi “ồ” lên một tiếng như vừa nhớ ra điều gì:

“Giờ các anh nhắc mới nhớ, mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng con bé đâu. Thường thì mỗi ngày nó nhặt ve chai xong đều sẽ đi ngang qua gầm cầu này mà…”

Lời này như đinh đóng cột trong đầu Lục Thính An. Cậu và Cố Ứng Châu lập tức hiểu ra: vụ mất tích mấy hôm trước không chỉ có một mình Tiểu Bảo, rất có thể Tiểu Hàm cũng đã bị cuốn vào.

Cố Ứng Châu nghiêm giọng hỏi tiếp:

“Miêu tả lại ngoại hình của Tiểu Hàm.”

Tên lang thang ú ớ một lúc, vung tay múa chân rồi mới lắp bắp mô tả:

“Mắt nó to lắm, lòng đen nhiều, lòng trắng cũng nhiều. Tóc thì như tổ quạ, che mất chân mày… ờ, chắc cũng không che hết đâu. Mũi thì có cục gì đó giống như mụn ruồi…”

Đến khi đã moi sạch những gì có thể, chẳng khai thác thêm được gì hữu dụng, Cố Ứng Châu và Lục Thính An rời đi.

Vừa đi khỏi, một đám lang thang nãy giờ đứng xem bắt đầu bu lại hỏi han ầm ĩ.

“Ê A Đăng, hai người đó là ai thế? Vừa nhìn đã biết dân có tiền, tìm ông làm gì vậy?”

Gã tên A Đăng chính là kẻ lang thang kia lần *****ên được nhiều người vây quanh như thế, lập tức nở nụ cười đắc ý. Nhưng nghe thấy câu hỏi, mặt gã sầm lại:

“Khất cái thì sao? Tôi có ăn trộm ăn cướp gì đâu, sao lại không thể có người tìm?”

Nói rồi gã rút ra tờ mười đồng vừa nhận được, cẩn thận nhét sâu vào túi áo bông cũ, khóa kỹ lại.

Một tên khác cười giễu:

“Chậc, mười đồng mà đã mừng thế. Hai người kia nhìn giàu thế mà chỉ quăng cho mười đồng đã đuổi được ông à?”

A Đăng khịt mũi:

“Mười đồng ông còn chẳng có mà nói.”

“Thôi, thôi, nói vào chuyện chính đi,” có người thúc giục, “Họ tìm ông làm gì vậy?”

“Còn chẳng phải vì con bé ăn xin kia à,” A Đăng nhún vai, “Hỏi tôi nó từ đâu tới, chơi với ai, ở đâu… Mấy câu vặt vãnh thôi.”

Gã nói qua quýt, nhưng đám còn lại lại tỏ vẻ nghi hoặc, bắt đầu xì xào bàn tán:

“Tự dưng có người đến hỏi con bé đó làm gì? Nó không phải trẻ mồ côi à?”

“Đúng rồi, bao lâu nay chưa ai để ý đến đám trẻ ăn xin, giờ tự dưng có người đến tìm, chẳng lẽ con bé là tiểu thư nhà giàu trốn ra?”

A Đăng bật cười khinh miệt:

“Các người viết tiểu thuyết à? Tiểu thư gì mà nhặt chai lọ như vậy, đúng là đại tiểu thư của Cái Bang!”

Chưa dứt câu, hai người vừa rời đi đã quay lại.

Cố Ứng Châu không nói lời thừa, rút thẻ cảnh sát:

“Tổ Trọng Án đang điều tra, ông theo chúng tôi một chuyến.”

A Đăng mặt cắt không còn giọt máu. Đám lang thang lập tức tản ra như ong vỡ tổ, chẳng ai dám liếc lại một cái, sợ bị lôi theo.

Trên xe cảnh sát, A Đăng run rẩy ngồi nghiêm chỉnh, vừa cười vừa phân trần:

“Sếp à, tôi chỉ nói miệng thôi, có làm gì sai đâu. Tôi không đụng vào con bé đó! Hỏi ai cũng sẽ làm chứng cho tôi!”

Người gã bốc lên mùi mồ hôi chua nồng lâu ngày không tắm, thêm cả mùi tỏi nồng nặc. Lục Thính An nhíu mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, một tay mở to cửa sổ, tay kia bịt mũi.

Cố Ứng Châu liếc gã qua gương chiếu hậu, lạnh lùng:

“Im lặng.”

A Đăng vẫn cố kêu:

“Tôi bị oan mà!”

Cố Ứng Châu lạnh giọng:

“Tiểu Hàm mất tích đã ba ngày. Chúng tôi cần ông phối hợp để vẽ lại chân dung.”

Nghe vậy, A Đăng mới thở phào, thả lỏng người, tựa vào ghế sau, còn không quên ngắm nghía xe, tay sờ sờ trần:

“Lần đầu được ngồi xe cảnh sát, oách thật. Sếp ơi, lát nữa xong có chở tôi về không?”

Phía trước hai người không ai đáp, gã vẫn lắm lời không dứt:

“Mỗi ngày ở Cảng Thành chẳng phải đều có mấy đứa ăn xin mất tích à? Tự sát, bị giết đều có cả. Trước giờ chưa thấy cảnh sát nào điều tra kỹ thế, sao giờ tổ Trọng Án còn ra tay vì một con bé ăn xin? Chắc chắn là dính tới vụ lớn đúng không? Có liên quan gì tới tụi tôi dưới gầm cầu không…”

Miệng gã như pháo liên thanh, lải nhải mãi không ngừng.

Đến khi Cố Ứng Châu đạp phanh cái “két”, trán dằn mạnh vào ghế trước, A Đăng mới giật mình, câm bặt như chim cút.

Tại đồn cảnh sát

Sở đã bố trí họa sĩ chuyên vẽ chân dung nhân chứng cho Tổ Trọng Án. A Đăng được đưa vào văn phòng, bắt đầu miêu tả.

Nửa tiếng trôi qua, bên trong vẫn vang lên tiếng cãi vã:

“Không đúng! Mắt con bé không nhỏ thế, mắt to lắm, còn gần nhau hơn, cách lông mày cũng gần, đủ để đặt một ngón tay thôi.”

“Cái mũi này là mũi heo à? Nói gì thì nói, con bé đó mà chải chuốt chút chắc cũng là mỹ nhân, sao các người vẽ thành bà xấu xí thế này!”

“Còn miệng! Phải nhỏ hơn nữa, chúm chím hơn một chút…”

Họa sĩ vừa nghe vừa chỉnh tranh, nhưng A Đăng cứ chỉ trỏ: không đúng, không giống, không được. Thậm chí còn mỉa mai tay nghề của họa sĩ.

Nếu không phải đang trong sở cảnh sát, họa sĩ thật sự muốn nhét luôn cục tẩy vào miệng gã.

Lục Thính An nhìn bản vẽ, cảm thấy A Đăng không cố ý gây khó dễ, quả thật tranh không giống. Dù từng đường nét trông có vẻ hợp lý, nhưng ghép lại chẳng ra gương mặt của Tiểu Hàm chút nào. Nếu chỉ dựa vào bức tranh này mà tìm người, dù có đứng trước mặt họ, họ cũng chưa chắc nhận ra.

Làm sao bây giờ?

Lục Thính An trầm ngâm. Đang lúc bí bách chưa nghĩ ra nên nhờ ai vẽ lại, thì dưới tầng vang lên tiếng ồn ào, sau đó là một giọng nghiêm nghị quát lớn:

“Các cậu là học sinh mà đến sở cảnh sát gây rối? Muốn bị bắt cả lũ à?!”

Dựa nửa người vào lan can tầng hai, Lục Thính An nhìn xuống qua lớp kính trong suốt, bất ngờ thấy một gương mặt quen thuộc.

Cậu nhướng mày, trong lòng hơi vui.

Xem ra ông trời thương cậu đang bế tắc, đặc biệt đưa “cứu binh” tới tận cửa.

Dù không chắc người đó có giúp được gì, nhưng dù sao cũng là dân chuyên, thà có còn hơn không.

Lục Thính An gọi lớn:

“Cảnh sát Chu, cảm ơn anh đã dẫn mấy người này tới. Có việc cần dùng đến.”

Nghe thấy tiếng cậu, mấy người bên dưới đồng loạt ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ sửng sốt, đặc biệt là người bị kéo đến chính giữa, mặt trắng bệch, môi cắn chặt như sắp khóc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.