Chẳng bao lâu sau, Cố Ứng Châu bước vào. Vừa đúng lúc anh thấy bức vẽ trong tay Lục Thính An.
Ánh mắt anh dừng lại vài giây trên tờ giấy, trầm giọng hỏi:
“Đây là Tiểu Hàm à?”
Lục Thính An không nghĩ nhiều, gật đầu ngay:
“Bảy phần giống.”
Cố Ứng Châu liếc sang cậu, ánh mắt khựng lại một nhịp, rồi chậm rãi quay đầu nhìn cậu:
“Thật à?”
Lục Thính An lúc này mới giật mình, vội vàng bổ sung:
“Là A Đăng nói thế.”
“Vậy à.” Cố Ứng Châu đáp nhạt, không hỏi thêm, cũng không truy vấn gì sâu.
Anh đưa tay ra:
“Đưa tôi bức vẽ. Tôi sẽ cho người sao chép, phát toàn thành tìm đứa trẻ này.”
Lúc này, A Đăng vừa ăn vội miếng bánh mì chưa no ngồi bên cạnh chen vào:
“Này, các anh nên thưởng cho học sinh này đi. Nếu không có cậu ta, chỉ dựa vào mấy người cảnh sát các anh thì có vẽ ra được bức chân dung này chắc?”
Hạ Ngôn Lễ vẫn còn ngơ ngác, chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Nhưng từ những câu rời rạc kia, cậu đại khái đã đoán ra.
Cô bé trong tranh là một đứa trẻ đi lạc. Người lang thang như A Đăng biết mặt cô bé, nhưng họa sĩ trong đội cảnh sát lại không thể dựa vào lời kể để dựng lại được. Trong khi đó, cậu lại vẽ ra được một bức rất giống. Nhờ đó mà cảnh sát có thể dựa vào bức chân dung để tìm người.
Tổ Trọng Án đã đích thân nhúng tay vào, chứng tỏ đây là vụ lớn. Cô bé tên Tiểu Hàm này chắc chắn là chìa khóa quan trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/2787072/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.