Nếu như lúc đầu, anh không bị thương, độc trong người không phát tác, chì một cây kim châm cứu chắc chắn không thề ngăn anh lại…
Tức quá, không làm gì được!
“Hoắc Cảnh Thâm, anh bắt nạt em!” Vân Thanh vừa giận vừa buồn, nước mắt tủi thân rơi xuống, “Anh dựa vào cái gì mà không thèm nói lời nào, tự mình đóng vai người xấu? Con của chúng ta, tương lai của chúng ta, anh dựa vào đâu mà tự mình quyết đình?!”
Hoắc Cảnh Thâm thở dài, kéo cô vào lòng.
Anh nhắm mắt, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào nội tâm, đối diện với cảm xúc của mình, nói thầm bên tai cô: “Vì anh sợ…”
Hoắc Cảnh Thâm thật sự không để tâm tới tính mạng của mình.
Nhưng cô gái trong lòng, đã khắc sâu trong trái tim anh, là một bông hoa nỏ’ rộ giữa tâm hồn cằn cỗi, ngấm vào máu thịt, trở thành điềm yếu chí mạng của anh…Chỉ cần cô rơi nước mắt, anh sẽ vồ cùng đau lòng.
Anh bắt đầu lo sợ cũng khát khao mang lại cho cô cuộc sống tốt đẹp, hoàn mỹ nhất.
Vì vậy mà anh phớt lờ những suy nghĩ của cô…
Vân Thanh không ngờ rằng, có một ngày nghe thấy anh nói hai chữ “Anh sợ”…
Nghe vậy cồ mềm lòng, dần cảm thấy mơ hồ.
“Không sao mà.” Cô khịt khịt mũi, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
Vân Thanh chạm tay vào khuôn mặt anh, dịu dàng nghiêm túc nói: “Em sẽ cố gắng hơn nữa, trị khỏi bệnh cho anh. Đợi anh chuẩn bị xong, chúng ta sẽ sinh em bé. Em sẽ bảo vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150176/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.