Nghe những lời này của Phương Thanh Hủy, Tô Diệu Văn liếc xéo Tô Tịch Vãn một cái đầy đắc ý, rồi giả vờ cảm động, giọng nũng nịu nói:
“Mẹ ơi, con may mắn lắm mới tìm lại được ba mẹ. Hồi nhỏ ở trại trẻ mồ côi, con ghen tị nhất là mấy bạn có ba mẹ yêu thương, cưng chiều.”
Phương Thanh Hủy nghe lời nói non nớt của cô con gái, lòng càng thêm xót xa. Bà ta vội vàng vỗ vỗ lưng Tô Diệu Văn, giọng tràn đầy yêu thương:
“Văn Văn ngoan, từ giờ con có ba mẹ và các anh yêu thương rồi. Sau này, con sẽ là công chúa nhỏ được cưng chiều nhất nhà họ Tô!”
Tô Tịch Vãn nhìn cảnh tượng mẹ con tình thâm đầy giả tạo ấy, chỉ cảm thấy nực cười. Cô chẳng còn hơi sức đâu mà xem màn kịch nà, mà cũng chẳng muốn xen vào.
Cô cảm thấy ghê tởm.
Tô Tịch Vãn quay sang Tô Mậu Dụ:
“Tô tiên sinh, vậy tôi xin phép. À, thân thiện nhắc nhở các người một câu. Sau này, cuộc sống nhà họ Tô có lẽ sẽ không còn suôn sẻ như trước nữa đâu. Tô tiên sinh tốt nhất nên tìm một thầy phong thủy đến xem lại.”
Nói rồi, Tô Tịch Vãn quay lưng, khoác ba lô rời khỏi nhà họ Tô. Phương Thanh Hủy đang an ủi Tô Diệu Văn, thấy Tô Tịch Vãn cứ thế bỏ đi, trong lòng dù có chút không cam tâm, nhưng nghĩ đến người mà bà ta chán ghét suốt mười mấy năm cuối cùng cũng biến mất, bà ta lại thở phào nhẹ nhõm. Từ giờ, gia đình họ cuối cùng cũng được đoàn tụ trọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-sot-deo-thien-kim-gia-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/2912669/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.