Tô Tịch Vãn nhìn bộ dạng hơi run rẩy của Quý Hàng Dực, cô cười cười, lấy từ trong cặp sách ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho hắn:
"Anh cầm lấy lá bùa này đi."
Quý Hàng Dực đang run lẩy bẩy vì sợ hãi, vừa thấy Tô Tịch Vãn đưa bùa hộ mệnh qua là chộp lấy ngay. Hắn cẩn thận bỏ lá bùa vào túi áo, còn vỗ vỗ nhẹ nhàng như để chắc chắn nó đã an toàn ở đó rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lá bùa trong tay, Quý Hàng Dực như biến thành người khác. Nỗi sợ hãi ban đầu tan biến, lưng cũng thẳng thớm hơn, mạnh dạn theo sau Tô Tịch Vãn đi về phía phòng ngủ của mình.
Vừa đứng trước cửa phòng, một luồng khí lạnh lẽo đã luồn qua khe cửa, bám lấy mắt cá chân cả hai người như một con rắn băng giá.
"Cạch!"
Tô Tịch Vãn không chút do dự, nắm lấy tay nắm cửa và mở toang. Bước vào phòng, Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực chỉ cảm thấy nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, còn lại thì mắt thường không nhìn thấy gì bất thường.
Nhưng Tô Tịch Vãn thì khác. Đôi mắt sắc bén của cô quét một vòng, lập tức nhìn thấy một khối âm khí đen ngòmđang cuộn tròn ở góc phòng. Thứ đó thấy có người vào, mắt lóe lên một tia hung quang. Đặc biệt khi nhìn thấy Quý Hàng Dực, con mắt quỷ kia lộ rõ vẻ tham lam không thèm che giấu.
Nó nhận ra Tô Tịch Vãn có thể nhìn thấy mình, ban đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó bắt đầu gầm gừ, nhe nanh múa vuốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-sot-deo-thien-kim-gia-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/2912680/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.