Tô Ngộ nghe thấy lời này, tim bất chợt run lên, ánh mắt nhìn Phó Tu Ninh không khỏi mang theo sự hoài nghi.
Sau khi tái ngộ, cô cảm thấy cả hai đều đang âm thầm tránh né quá khứ tồi tệ ấy, cố gắng duy trì một sự cân bằng mong manh, nhưng bây giờ cô không hiểu vì sao Phó Tu Ninh lại đột ngột phá vỡ sự cân bằng này.
Liệu có phải anh nghĩ rằng giờ chỉ còn lại hai người họ, không cần phải giả vờ nữa? Hay là có ý định lợi dụng chức quyền trong tương lai để trả thù cô vì đã dứt khoát bỏ rơi anh, và giờ bắt đầu phòng bị trước?
Dù sao, công tử Phó chắc chắn chưa từng bị đối xử như thế.
Thật ra Tô Ngộ không chắc chắn được suy nghĩ của Phó Tu Ninh. Chỉ tính riêng gia thế của anh thôi, chưa kể đến ngoại hình, cũng đủ khiến bao nhiêu cô gái trẻ xinh đẹp vây quanh, chẳng lẽ lại còn bận tâm đến chuyện có một cô bạn gái đã chia tay anh năm năm trước sao?
Khi đôi chân chạm đất, Tô Ngộ cũng dừng lại suy nghĩ.
Sau khi đứng vững, cô thu tay lại và ngẩng đầu lên, duy trì phong thái và sự lịch sự của một người trưởng thành, mỉm cười nói: “Cảm ơn Phó tổng.”
Phó Tu Ninh giờ là cấp trên trực tiếp của cô, vì vậy lễ nghĩa là không thể thiếu.
Phó Tu Ninh khẽ nheo mắt liếc nhìn cô, thấy cô có vẻ quyết tâm muốn giả vờ đến cùng, chợt cảm thấy không còn thú vị. Có những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-diep-kien-tinh/2416936/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.