🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Ngộ đã không còn nhớ rõ mình rời khỏi văn phòng của Phó Tu Ninh như thế nào nữa, chỉ nhớ rằng sau khi bị vạch trần, cô đã cố gắng giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Tu Ninh thì rõ ràng anh không tin.

Giờ nghỉ trưa cũng đã đến, Tô Ngộ đúng hẹn xuống lầu bắt xe về nhà. Khi cô đến cổng khu chung cư, vẫn còn năm phút nữa mới đến thời gian hẹn với cô gái kia.

Vừa xuống xe, Tô Ngộ đã thấy trước cổng có một cô gái khoác áo dạ màu vàng nhạt, khí chất dịu dàng ngọt ngào, trông còn rất trẻ, giống sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.

Nhìn có chút quen mắt.

Cô mở WeChat, bấm vào ảnh đại diện của cô gái kia, thấy đúng là cô ấy thật.

Có vẻ là một cô gái có tính cách dịu dàng, dễ gần.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Tô Ngộ về cô ấy.

Nghĩ vậy, cô sải bước tiến tới: “Chào bạn, bạn đến xem nhà phải không?”

Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt nai hiền hòa trong veo nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Chào chị, em là Chu Diệc Dao.”

“Tôi là Tô Ngộ.”

Chu Diệc Dao nói: “Chị Tô Ngộ, thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền chị trong giờ nghỉ trưa.”

Tô Ngộ mỉm cười: “Không sao, đi thôi, chị dẫn em đi xem nhà.”

“Vâng ạ.” Chu Diệc Dao gật đầu.

Trên đường dẫn Chu Diệc Dao vào khu chung cư, Tô Ngộ vừa đi vừa giới thiệu: “Khu này là khu chung cư khép kín hoàn toàn, ra vào đều phải quẹt thẻ, bảo vệ trực 24/7, buổi tối còn có nhân viên tuần tra, an ninh rất đảm bảo.”

Chu Diệc Dao nhẹ nhàng gật đầu, với cô ấy, điều này rất quan trọng. Khu chung cư khép kín có tính riêng tư cao, người ngoài khó xâm nhập, cô cũng có thể yên tâm hơn khi ở đây.

Nói chuyện một lúc, cả hai đã đến dưới tòa nhà. Tô Ngộ lấy thẻ ra quẹt mở cửa lớn: “Em vào trước đi.”

“Đây là lớp kiểm soát thứ hai ở tầng trệt của tòa nhà, đi vào rẽ phải là thang máy, có tổng cộng ba cái. Chúng ta ở tầng năm, phòng 502.”

Chu Diệc Dao gật đầu, ngoan ngoãn theo sau Tô Ngộ bước vào thang máy: “Chị Tô Ngộ, bình thường chị ở một mình à?”

“Trước đây chị cũng ở ghép với một người bạn, nhưng hai hôm trước cô ấy về quê rồi nên chị mới tìm thêm một người ở ghép.”

Thang máy rất nhanh đã đến tầng năm, Tô Ngộ lấy chìa khóa mở cửa, cả hai bước vào.

“Vào nhà là phòng khách, đi sâu vào hai bên là hai phòng ngủ. Phòng bên trái là của chị, còn phòng bên phải là phòng em, em có thể xem thử xem có hài lòng không. Phía trước là bếp mở, chị bận rộn công việc nên ít khi nấu ăn, nhưng dụng cụ nhà bếp đều có đủ.”

Chu Diệc Dao nhẹ gật đầu, chỉ nhìn thoáng qua phía bếp rồi thu hồi ánh mắt. Nhà cô có người giúp việc nên cô không nấu ăn, nhà bếp đối với cô cũng không quá quan trọng.

So với nhà bếp, cô quan tâm đến phòng ngủ hơn.

Dù là phòng nhỏ nhưng ánh sáng và hướng nhà đều rất tốt, căn phòng sạch sẽ, gần như không có mùi lạ.

“Chị Tô Ngộ, giá phòng này là một ngàn mỗi tháng phải không ạ?”

Tô Ngộ gật đầu: “Đúng vậy, chị và bạn cùng phòng trước đây thanh toán theo chu kỳ sáu tháng một lần, cọc một tháng, trả sáu tháng. Tiền điện, nước, internet chia đôi, em yên tâm, giá tính theo giá sinh hoạt nên không đắt, mỗi người chưa đến một trăm.”

Chu Diệc Dao mím môi suy nghĩ. Hiện tại tình hình của cô khá đặc biệt, anh trai cô chắc hẳn đang tìm kiếm cô khắp nơi. Xét về giá cả lẫn vị trí, có lẽ đây là lựa chọn tối ưu nhất, an toàn và đáng giá nhất.

Suy nghĩ vài giây, cô gật đầu: “Được, khi nào chúng ta ký hợp đồng và em có thể dọn vào ở được ạ?”

Tô Ngộ nói: “Có một chuyện chị cần nói trước, căn hộ này trước đây đứng tên hợp đồng của bạn cùng phòng chị, cô ấy về quê rồi nên hợp đồng còn ba tháng nữa mới hết hạn. Em có thể ở trước, thanh toán ba tháng tiền thuê cho cô ấy, đến khi hết hạn thì ký hợp đồng mới với chủ nhà.”

“Không vấn đề gì ạ.”

Chu Diệc Dao mở WeChat chuyển khoản cho Tô Ngộ bốn ngàn tệ: “Nhờ chị chuyển giúp em.”

Tô Ngộ gật đầu: “Được.”

“Em sẽ dọn vào ở ngay hôm nay được chứ?”

“Ừm.” Chu Diệc Dao gật đầu: “Chiều nay em sẽ qua nhà bạn lấy hành lý mang về đây.”

“Em có cần chị giúp không?”

Chu Diệc Dao lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn chị.”

Tô Ngộ mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Nói rồi, cô lấy từ chỗ cửa ra vào chùm chìa khóa trước đây Chúc Vũ An từng dùng, đưa cho Chu Diệc Dao: “Đây, từ giờ chùm chìa khóa này là của em, có thẻ ra vào và chìa khóa phòng, nhớ đừng làm mất. Nếu có chuyện gì cứ nhắn tin WeChat cho chị.”

Chu Diệc Dao mỉm cười, gật đầu nhận lấy: “Hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ.”

Tô Ngộ: “Ở chung vui vẻ.”

Sau khi giải quyết xong chuyện ở ghép, Tô Ngộ quay lại công ty, tiếp tục chỉnh sửa kế hoạch hợp tác với Phong Đình theo lời Phó Tu Ninh đã dặn sáng nay.

Mất gần như cả buổi chiều, cuối cùng cô cũng sửa xong tất cả nội dung cần thiết.

Trước khi tan làm, Tô Ngộ định mang bản chỉnh sửa qua gặp Phó Tu Ninh thêm lần nữa, nhưng vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy anh vội vã lên thang máy rời công ty.

Đành phải để đến ngày mai vậy.

Hôm nay tan làm đúng giờ, lại còn có thêm một người bạn cùng phòng mới, tâm trạng của Tô Ngộ rất tốt. Cô lái xe đến một cửa hàng chuyên bán nguyên liệu lẩu gần đó, định mua chút đồ về nấu lẩu chung với bạn cùng phòng mới.

Tô Ngộ: [Tối nay có rảnh không? Cùng ăn lẩu nhé?]

Diệc Dao: [Được ạ, để em mời chị.]

Tô Ngộ: [Chị đang ở cửa hàng mua nguyên liệu, em muốn ăn gì cứ bảo chị mua luôn.]

Diệc Dao: [Vậy làm phiền chị rồi, em không kén ăn đâu, món nào cũng được hết.]

Tô Ngộ: [Nước lẩu lấy cay hay thanh đạm?]

Diệc Dao: [Cay và cà chua đi ạ.]

Tô Ngộ: [OK.]

Ngay sau đó, Chu Diệc Dao gửi kèm một sticker hình trái tim đầy ấm áp.

Nhìn thấy tin nhắn, khóe môi Tô Ngộ khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ.

Về đến nhà, Tô Ngộ ngạc nhiên khi phát hiện phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên bàn ăn có hai ly trà sữa, bàn trà trong phòng khách còn có thêm một chiếc bình hoa mới, bên trong cắm mấy bông hồng Cappuccino tươi tắn.

Ấn tượng của cô về cô bạn cùng phòng mới ngay lập tức được nâng lên vài bậc. Có vẻ là một cô gái đơn thuần, biết tận hưởng cuộc sống, quan trọng nhất là chân thành, không màu mè.

“Chị Tô Ngộ, chị về rồi.” Nghe tiếng động, Chu Diệc Dao bước ra từ phòng ngủ.

Tô Ngộ nghiêng đầu cười nhìn cô: “Em dọn dẹp đến đâu rồi, có cần chị giúp không?”

Chu Diệc Dao lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em dọn gần xong rồi, chỉ còn lồng vỏ chăn nữa là xong.”

Tô Ngộ: “Vậy chị vào bếp chuẩn bị nguyên liệu lẩu, khi nào em xong thì mình cùng ăn nhé.”

“Dạ.”

Nửa tiếng sau, hai người ngồi đối diện nhau trong phòng ăn, giữa bàn là nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Vừa ăn vừa trò chuyện, Tô Ngộ hỏi: “Em học đại học ở Kinh Thị à?”

“Không ạ.”

Chu Diệc Dao lắc đầu, suy nghĩ vài giây rồi đáp lảng đi: “Em tốt nghiệp năm ngoái, học đại học ở nước ngoài.”

Tô Ngộ: “Vậy em đến Kinh Thị để làm việc sao?”

“Cũng không hẳn.”

Chu Diệc Dao trả lời: “Em là họa sĩ minh họa, thường vẽ OC cho game, minh họa tạp chí, hoặc truyện tranh. Em đến đây chủ yếu để thay đổi môi trường.”

Nhận thấy Chu Diệc Dao không muốn nhắc đến chuyện gia đình, Tô Ngộ cũng không hỏi thêm. Với bạn cùng phòng, quan trọng nhất là nhân phẩm và tài chính ổn định.

Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ. Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp bếp và phòng khách rồi mới trở về phòng riêng.

Sau khi Phó Tu Ninh xem xét và xác nhận phương án mới không có vấn đề gì, Tô Ngộ liền gửi bản điện tử vào hòm thư của trợ lý Trần tổng.

Ngày hôm sau, cô nhận được phản hồi, bảo cô sắp xếp thời gian đến ký hợp đồng.

Thành công giành được hợp tác với Phong Đình không nghi ngờ gì nữa là một bước tiến lớn trong thành tích của Tô Ngộ.

“Trời ạ, chị giỏi quá đi! Chị thực sự đưa thương hiệu của công ty chúng ta vào Phong Đình rồi sao?”

“Phong Đình là một trong những trung tâm thương mại cao cấp hàng đầu ở Kinh Thị đấy, toàn phục vụ khách hàng có thu nhập trung bình năm đến hàng triệu.”

“Có đơn hàng này rồi, năm nay doanh số của đội nhóm mình chắc chắn ổn, cuối năm đảm bảo lại đứng nhất.”

“Không chỉ vậy đâu, sang năm chắc chúng ta phải đổi cách xưng hô thôi.”

“Đổi gì cơ?”

“Dĩ nhiên là phải gọi là giám đốc Tô rồi.”

Tô Ngộ cười ngắt lời: “Đừng tâng bốc chị nữa, quyết định của công ty còn chưa đưa ra, làm sao mà mà biết trước được?”

“Đúng rồi.”

Diêu Lộ cười đùa tiếp lời: “Chẳng lẽ chị là con giun trong bụng Phó tổng à?”

Tô Ngộ nói: “Giành được dự án Phong Đình không phải là công sức của riêng chị, giai đoạn tiếp theo còn cần mọi người phối hợp để hoàn thành thật tốt. Chờ đến cuối năm khi dự án kết thúc suôn sẻ, chị sẽ mời cả nhóm đi ăn. Giờ giải tán, quay về làm việc thôi.”

Nói xong, Tô Ngộ vừa quay người liền bắt gặp ánh mắt của Kỷ Giản Tâm từ đằng xa.

Kỷ Giản Tâm đứng cách họ không xa, không biết đã đứng đó bao lâu, cũng không rõ đã nghe được bao nhiêu.

Nhưng nghe được cũng chẳng sao, cũng chẳng có gì cần giấu giếm, dù sao thì mấy ngày nữa tất cả mọi người cũng sẽ biết chuyện hợp tác với Phong Đình thôi.

Tô Ngộ dời mắt, trực tiếp bước tới. Khi lướt ngang qua, cô nghe thấy Kỷ Giản Tâm lên tiếng: “Cô đắc ý lắm nhỉ, giành được hạng mục với Phong Đình rồi?”

“Thế còn cô? Giành được dự án Hải Thành, cô có vui không?”

Tô Ngộ dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt đối phương.

Trong mắt Kỷ Giản Tâm hiện lên sự không cam lòng và thách thức: “Chức giám đốc bộ phận này, cô nhất định phải tranh với tôi sao?”

Ngừng một chút, Kỷ Giản Tâm tiếp tục: “Tô Ngộ, hay là chúng ta giảng hòa đi. Tôi biết cô sợ điều gì, tôi hứa với cô, chỉ cần tôi ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận, tôi nhất định không để cô mất việc, thế nào?”

Tô Ngộ mỉm cười nhìn cô ta: “Lời này của quản lý Kỷ không đúng rồi, sao lại nói là tranh chấp? Chức vụ này là cạnh tranh công bằng mà.”

“À đúng rồi, còn nữa—”

Tô Ngộ tiếp tục: “Quản lý Kỷ cứ yên tâm, nếu tôi ngồi vào vị trí này, nhất định sẽ rộng lượng như quản lý Kỷ, chắc chắn cũng sẽ không để cô mất việc đâu.”

Kỷ Giản Tâm siết chặt nắm tay, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ ra sự giận dữ không thể che giấu: “Cô thực sự không sợ tôi tung ra những chuyện không thể để người khác biết của cô sao?”

“?”

Tô Ngộ khẽ nhếch môi: “Tôi cũng muốn biết xem tôi có chuyện gì mà không thể để người khác biết đấy.”

Nói xong, cô trực tiếp lướt qua vai Kỷ Giản Tâm rời đi, hoàn toàn không để lời đe dọa kia vào mắt.

Cô làm việc bao nhiêu năm nay đều dựa vào năng lực của bản thân để kiếm cơm, từng đơn hàng ký kết đều hợp pháp và minh bạch, tự nhiên không sợ bất kỳ ai uy hiếp.

Lùi một vạn bước mà nói, với tính cách của Kỷ Giản Tâm, nếu thực sự có điểm yếu của cô trong tay, chắc chắn sớm đã làm ầm lên để ai cũng biết rồi, sao có thể đợi đến bây giờ chứ?

Tại chỗ, Kỷ Giản Tâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh ấy, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cô ta siết chặt điện thoại, cúi đầu gửi đi một tin nhắn.

Sáng hôm sau, toàn bộ công ty, ngoại trừ Tô Ngộ, đều nhận được một email về chuyện riêng tư của cô, nội dung không thể nhìn nổi.

Đồng thời, một lá đơn tố cáo nặc danh khác cũng lặng lẽ nằm trong hòm thư của Phó Tu Ninh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.