Hạ Giai Ngôn chớp mắt tỉnh giấc, đầu óc trống rỗng. Ánh mắt dại dần khi nhìn những hoa văn lạ lẫm trên trần nhà cùng ánh đèn vẫn sáng. Mãi đến khi nhớ ra mình đang ở đâu, cô mới chậm rãi ngồi dậy. Tối qua, cô đã một mình ghé quầy rượu của Lục Tiệp, chọn một chai rượu Tây độ cồn cao nhất và uống liền ba ly lớn rồi ngủ thiếp đi. Chỉ có như vậy, cô mới có thể bình tĩnh vượt qua cái đêm dài đằng đẵng ấy. Hạ Giai Ngôn đã chọn một ngày để tưởng nhớ đứa con nhỏ đáng thương kia. Cô từng nghĩ sẽ lấy ngày dự sinh làm ngày kỷ niệm, nhưng đứa bé vốn không có duyên đến với thế giới này, nên cuối cùng cô chỉ còn cách chọn ngày đầu tiên thai nhi thành hình. Những năm gần đây, Hạ Giai Ngôn không muốn nhớ đến ngày này, nhưng cũng không thể hoàn toàn quên đi. Vì thế cô chỉ đánh dấu trên lịch mà không đặt bất kỳ lời nhắc nào, có khi vô tình để ngày ấy trôi qua. Hôm qua, khi lướt qua tờ lịch, những ký ức xưa bỗng ùa về, mãnh liệt đến mức cô gần như không thể chống đỡ nổi. Ở nhà Lục Tiệp đã lâu như vậy nhưng Hạ Giai Ngôn chưa từng ngủ trên giường anh. Tối qua có lẽ anh cũng mệt, lười dọn giường phòng khách nên đã đưa cô về phòng ngủ chính tạm nghỉ một đêm. Giường anh rất rộng, nệm không quá mềm nhưng nằm khá thoải mái, ít nhất cũng giúp cô ngủ yên đến sáng. Cô dụi mắt và nhìn thấy Lục Tiệp đang nghiêng người tựa trên chiếc sofa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840160/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.