Tối hôm đó, Hạ Gia Ngôn trở về nhà với tâm trạng bất an. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy mẹ Đào An Nghi đang mặc tạp dề hồng từ trong bếp đi ra: “Con về sớm vậy? Mẹ định 6 giờ rưỡi mới nấu cơm.” “Anh đưa con về nên sớm hơn.” Hạ Gia Ngôn đảo mắt quanh phòng khách, không thấy bóng dáng ba đâu nên hỏi, “Ba đâu ạ?” “Ông ấy xuống dưới chơi cờ, chắc sắp về thôi.” Đào An Nghi vội vàng quay lại bếp vì nồi thức ăn đang nấu dở. Sau khi đẩy vali về phòng, Hạ Gia Ngôn vào bếp phụ giúp mẹ. Thực ra hầu hết món đã làm xong, cô chỉ còn việc bày mâm. Vừa xong xuôi thì ba Hạ Nguyên cũng về tới. Đào An Nghi cười: “Ba con chắc có radar, lúc nào đến giờ cơm cũng về đúng giờ.” Hạ Gia Ngôn cũng mỉm cười: “Ba và mẹ sống với nhau cả đời, ba biết rõ mẹ nấu ăn mất bao lâu mà.” Trong bữa cơm, ba Hạ Nguyên hỏi thăm về công việc của Hạ Gia Ngôn. Cô thành thật kể lại, nhưng trong lòng có chút lo lắng. Cô cảm thấy ba hỏi chuyện công việc chỉ là để dẫn vào chuyện chính – chắc là về việc dì Hoàng dưới lầu đã kể lại. Suốt cả buổi tối, Hạ Gia Ngôn cứ thấp thỏm lo âu, nhưng ba mẹ không hề nhắc đến chuyện đó. Đến khi nằm trên giường trằn trọc, cô mới nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều. Có lẽ ba mẹ không để tâm đến chuyện này lắm, họ đâu biết rõ tình hình hiện tại giữa cô và Lục Tiệp, nhiều lắm chỉ nghĩ con gái có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840161/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.