Vết trà màu nâu loang trên chiếc áo sơ mi trắng của Lục Tiệp. Tách trà rơi xuống thảm, lăn một đoạn theo quán tính nhưng không vỡ. Tách trà nóng tuy vẫn còn bốc khói nhưng không quá nóng. Khi nước trà văng vào người, Lục Tiệp chỉ cảm thấy hơi đau rát, có thể thấy ba anh không dùng nhiều sức. Anh không rên một tiếng, không phản bác hay giải thích gì, chỉ im lặng chờ đợi be mẹ quở trách. Khâu Tư Bình có chút đau lòng, nhưng cũng thấy con trai lần này quá đáng thật nên không lên tiếng bênh vực. “Con gọi đó là nhất thời xúc động? Chỉ vì chút xúc động mà con có thể làm bừa như vậy sao?” Gân xanh nổi trên mu bàn tay Lục Khánh Nhiên, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào con trai. Lục Tiệp cắn chặt môi, hai tay dần siết lại. Là phụ huynh, Khâu Tư Bình cũng thấy tức giận: “Con có nghĩ đến hậu quả không? Người ta mới học năm ba đại học, có giữ hay bỏ đứa bé đều rất khó xử.” Đợi ba mẹ nói xong, Lục Tiệp mới lên tiếng: “Con biết mình sai rồi, con rất hối hận.” “Hối hận thì có ích gì? Mọi chuyện đã thành sự đã rồi.” Khâu Tư Bình thở dài, “Sao lúc đó con không nói với gia đình? Có chúng ta cùng bàn bạc vẫn tốt hơn là con tự mình gánh vác.” Dưới sự trấn an của Khâu Tư Bình, tâm trạng Lục Khánh Nhiên đã ổn định hơn một chút, ông nói: “Đúng vậy, chuyện lớn như thế mà cũng không nói cho chúng ta biết, rốt cuộc con đang nghĩ gì?” Lục Tiệp đáp: “Con biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840187/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.