Hạ Giai Ngôn không ngờ sẽ được nghe những lời ấm áp như vậy. Cô ngẩn người nhìn Lục Tiệp, bao cảm xúc dâng trào trong lòng. Từ lúc đầu phản đối, rồi dần dần thay đổi, và cuối cùng là chấp nhận anh như người nhà, quãng đường ấy quả thật không dễ dàng gì. Nhưng dù khó khăn đến mấy cũng đáng giá, may mắn là cả hai chưa từng lung lay, may mắn là họ kiên trì đến cùng. Bị cô nhìn chằm chằm được vài giây, Lục Tiệp bắt đầu thấy bồn chồn. Anh thầm nghĩ có lẽ canh và thuốc bổ mà mẹ vợ tương lai nấu đã phát huy tác dụng. Anh khẽ ho: “Thôi đừng nhìn anh nữa, em biết rõ tình trạng của anh hiện giờ mà.” Câu nói ẩn ý đó, Hạ Giai Ngôn hiểu rõ, liền đấm anh một cái. Lục Tiệp đẩy bát canh sang một bên, rồi vòng tay ôm eo cô: “Tối nay theo anh nhé?” “Không!” Hạ Giai Ngôn quay mặt đi. Lục Tiệp ghé sát tai cô thì thầm: “Sao lại không? Mẹ em đã tốn công nấu canh bổ cho anh, anh không thể phụ lòng mong mỏi của dì ấy được.” Hạ Giai Ngôn đẩy anh ra: “Em đang trong kỳ.” Lục Tiệp “À” một tiếng: “Lần này không trúng à…” “Anh tưởng mình là thần xạ thủ chắc, lúc nào cũng trúng đích hết à?” Hạ Giai Ngôn cười khúc khích. Lục Tiệp cười đầy ẩn ý: “Không trúng cũng đâu phải chuyện xấu, phải không em?” “Đồ đáng ghét!” Hạ Giai Ngôn dỗi. Từ nhà bếp bước ra, Đào An Nghi nhìn thấy hai đứa trẻ đang cười đùa vui vẻ, bà mỉm cười mang tô canh ra: “Hai đứa cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840193/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.