Mùi thơm ngọt ngào của quả lê trộn lẫn với mùi rượu tràn ngập căn phòng, bầu không khí dần ấm lên ủi phẳng kết cấu, hơi nước chưa bốc hơi hoàn toàn tạo cảm giác ẩm ướt.
Tang Lê giống như quả lê nhỏ màu xanh bị treo lơ lửng trên cành cây, hai má bởi vì lời nói của Quảng Dã mà hồng hào mềm mại, trên hàng mi đọng lại những giọt nước long lanh, nghe thấy lời này, cô khịt mũi: "Không phải vậy.."
Quảng Dã dùng sức vỗ mông cô mạnh hơn một chút, anh cắn tai cô, hơi thở phả ra hơi nóng: "Không phải? Đút vào thoải mái như vậy, còn chảy nước mắt nữa mà vẫn không thừa nhận à?"
Những giọt nước trên lông mi Tang Lê run rẩy rơi xuống, ngay cả khi say, cô vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông này xấu xa đến thế nào, khẽ mắng: "Quảng Dã, anh... anh bắt nạt em..."
"Ai khiêu khích anh trước chứ hả?"
Anh lật cô lại ôm thật chặt, ở sau lưng cô run rẩy cất giọng khàn khàn: "Ngoan ngoãn nhận lấy đi"
Những ngón tay mảnh khảnh xanh nhợt nhạt của Tang Lê nắm chặt gối, cảm giác trong tim tựa như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, tim đập loạn như muốn vọt lên cổ họng.
Mây mưa nửa ngày, Tang Lê đột nhiên ngừng lại không lên tiếng nữa liền bị anh lật người, anh nắm chặt cổ tay cô, nụ hôn ngập tràn tình yêu rơi xuống như mưa.
Anh dùng lòng bàn tay giữ đỉnh đầu của cô lại không để cô bị đụng vào.
Sự tàn nhẫn xen lẫn với vẻ dịu dàng, độ tương phản đạt đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dau-duy-nhat-mo-nghia/2135081/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.