Buổi tiệc kết thúc cũng khá sớm, lúc về đến nhà thì cũng đã hơn mười giờ tối rồi mệt mõi cả một ngày cuối cùng cũng có thể nghĩ ngơi thoải mái rồi.
Lúc cô vừa định lên phòng thì bị ba Diệp ngăn lại "Nghi nhi, đến đây đeo sợi dây chuyền này lên" Ba Diệp vừa nói vừa cầm chiếc hợp có sơi dây chuyền mở ra đặt trên bàn.
Cô nghe nghe ba gọi thì cũng đến đó ngồi xuống, lúc nãy không nhìn rõ được nó hiện tại nhìn thấy thì cảm thấy nó thật sự đẹp hơn cả kim cương kích thước chỉ bằng có đầu ngón tay út nhưng lại trị giá 25 tỷ.
Diệp gia tuy không thiếu tiền, bao nhiêu đó chỉ là con số không đáng để nhắc đến nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy có chút phung phí.
"Nghi nhi, để mẹ giúp con đeo sợi dây chuyền này đeo lên cổ con nhất định sẻ rất đẹp" mẹ Diệp vừa nói vừa đưa tay cầm lấy sợi dây
"Mẹ hay là cất nó đi, con không muốn đeo nó đâu" cô ra sức ngăn cản, bình thường lúc đi học cô chẳng mang trang sức gì ngoại trừ đôi hoa tai.
"Nghi nhi nở phụ lòng ba mẹ ư?" mẹ Diệp nhìn cô đầy đau lòng mà hỏi.
Cô thấy mẹ Diệp dùng chiêu này nên chịu thua mà vén lên mái tóc của mình để mẹ Diệp đeo lên sợi dây, lúc đeo song cô mới được ba mẹ cho quay về phòng.
Vừa về đến phòng cô liền cởi phăng chiếc áo khoác ngoài quăn sang một bên rồi mới đổ người nằm xuống chiếc giường êm ái.
Lúc này màng hình điện thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dau-la-oan-gia/2607242/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.