Cha Hứa nhìn con gái, trong lòng đầy nghi hoặc. Rõ ràng mới hôm trước cả nhà còn cùng nhau đi chùa bái Phật, cầu bình an, sao chẳng thấy tác dụng gì?
Trước mặt ông, Hứa Mân đang ngồi trên bàn ăn, gọi một lúc tám món chính kèm một bát canh. Tất cả đều là những món nhiều thịt—chân giò, gân bò, sườn hầm... Cô ta không dùng đũa, cũng chẳng cầm thìa, mà thẳng tay bốc từng nắm nhét vào miệng. Chỉ trong chưa đầy nửa tiếng, cả bàn thức ăn bị cô ta ăn sạch, không chừa lại chút nào.
Mẹ Hứa ngồi bên cạnh, mặt cắt không còn giọt máu. Bà run rẩy nắm lấy tay chồng, nước mắt lăn dài:
"Ông xã... phải làm sao bây giờ? Con gái chúng ta bị làm sao vậy? Có phải bị tà ma nhập không?"
Cha Hứa thở dài, giọng trầm hẳn xuống:
"Đi chùa một chuyến nữa thôi."
Lúc này, ánh mắt Hứa Mân dần dần khôi phục sự tỉnh táo. Cô ta đảo mắt nhìn đống hỗn độn trên bàn, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Cha mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.
Mẹ Hứa khóc nấc:
"Mân Mân, con không nhớ chuyện vừa xảy ra sao?"
Hứa Mân ngơ ngác, hoang mang lắc đầu:
"Chuyện gì cơ? Chúng ta không phải vừa mới vào phòng riêng trong khách sạn sao?"
Trong trí nhớ của cô ta, hình ảnh cuối cùng là cả nhà vừa bước vào phòng, còn chưa kịp gọi món. Nhưng bây giờ—bụng cô ta lại no căng đến khó chịu.
Cúi đầu nhìn xuống, Hứa Mân hoảng hốt nhận ra bụng mình tròn căng như thể vừa ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1905460/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.