Lăng Tiêu Tông.
"Tinh Lan, sao trà nóng thế."
Trang Hạ cảm thấy nước trà quá nóng, không thoải mái nên vô thức gọi tên Sở Tinh Lan. Nói xong, hắn mới nhớ ra, đệ tử này không những bị hắn đuổi khỏi sư môn, giờ còn bị lấy đi kim đan, không biết đã chết ở góc nào rồi, thậm chí chẳng còn xác.
Từ khi bỏ Sở Tinh Lan trong bí cảnh, Trang Hạ luôn cảm thấy bất an. Sau khi mất đi đuôi nhỏ theo sau, hắn luôn vô thức nhớ về đồ đệ ngày xưa.
Ở trong môn phái càng lâu, lại càng cảm nhận được dấu vết mà Sở Tinh Lan để lại, lúc nào cũng nhớ về những điều tốt đẹp của cậu trong quá khứ.
Con người ta luôn cảm thấy những thứ không thể có được mới là tốt nhất, thiếu đi
đuôi nhỏ luôn theo sau, Trang Hạ bỗng nhiên cảm thấy không quen.
"Sư tôn, người sao vậy? Trà con pha không ngon sao? Cũng tại con không tỉ mỉ bằng Sở Tinh Lan."
Thường Thư Vũ nghe thấy sư tôn gọi tên Sở Tinh Lan, trong lòng ghen tị. Cơn giận với Sở Tinh Lan không biết phải trút vào đâu, lại không dám bộc lộ trước mặt Trang Hạ.
"Đệ tử sẽ pha một ấm trà khác cho sư tôn."
Trang Hạ nhận ra mình mất bình tĩnh, đặt chén trà xuống.
"Không cần, là ta nhớ nhầm."
Thường Thư Vũ không tin: "Vậy sư tôn sao lại đột nhiên gọi tên Sở Tinh Lan? Nghĩ đến thất thần như vậy, sư tôn người vẫn thích hắn hơn con."
Trang Hạ từ từ nói ra chuyện hắn để tâm.
"Đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là ta đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dich-bien-thanh-dao-lu-thieu-tong-chu-hop-hoan-tong-cuong-ep-bat-ve-nha/2871973/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.