Trên người Văn Nhân Hữu Cầm mang thương tích —— lần trước ở bờ Nại Hà, một tiễn kia của Đỉnh Vân, đả thương hắn là thật! Phát hiện điểm này, Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm đều phấn khởi không dứt. Văn Nhân Hữu Cầm nhíu mày, một mình hắn, căn bản không thể đối phó với giáp công của Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm. Trong khoảnh khắc đó, vết thương trúng tên trên người hắn lại lần nữa chảy máu.
Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm rất nhanh liền phát hiện, hai người liên thủ muốn giải vây cho hắn. Nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm một mực cường công, áp lực của ba người tăng thêm. Cầu lửa của Thiếu Điển Lạt Mục tản ra, cả Tân Phân lâu đều bắt đầu bốc cháy phần phật.
Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm càng đánh càng hăng —— kiếp này bao lâu mới có thể nghĩ đến, cư nhiên có cơ hội đánh cho Thiếu Điển Hữu Cầm chật vật như thế.
Uy áp của ma khí xung quanh càng lúc càng nặng, Văn Nhân Hữu Cầm chịu không nổi, bị đuôi roi của Chúc Cửu Âm quét đến, bốp một tiếng, lưu lại một đường máu. Dạ Đàm cuối cùng cũng trốn không được nữa, nàng nhìn về phía góc phòng.
Tân Phân lâu đã bị một trận chiến này tàn phá đến không nhìn ra hình dạng, nhưng mà cái bàn trong góc tối lại vẹn toàn không tổn hao gì. Lửa và khói bụi kia như có thần thức, lặng yên tránh khỏi nơi này. Đông Khâu Xu ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn có một bầu rượu, ông ta rót rượu ra ly,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/915662/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.