Trong bữa ăn sáng, Alex đề nghị Sở Lăng cùng anh tham dự một buổi tiệc của một nhân vật nổi tiếng.
Sở Lăng cúi đầu ăn món cháo thịt nạc vịt muối yêu thích nhất, một bên không để ý nói:
“Không, tôi không hứng thú với mấy chuyện xã giao như vậy.”
Alex cũng biết Sở Lăng không thích giao thiệp nhiều:
“Nếu không phải bộ trưởng bộ quốc phòng cũng tham dự, hơn nữa còn gọi điện mời tôi nhất định phải qua một chút, tôi cũng không muốn đi.”
Ray cười nói:
“Đúng vậy, so với lão già kia sao vui vẻ bằng đối mặt với Jason a.”
Sở Lăng nhăn mày, ngẩng đầu liếc Ray một cái:
“Alex, tôi nhớ anh nói làm ăn với Phi châu không tệ, còn định tìm một quốc gia bên đó lập phân nhánh phải không?”
Alex nói:
“Đúng vậy, em thấy sao?”
Sở Lăng nói:
“Tôi thấy chủ ý này tốt lắm. Anh thấy Êtiôpia thế nào? Ngoài ra nếu thành lập một phân nhánh mới cần phái một người tín nhiệm qua đó quản lý mới được, ngoài Ray ra không còn ai thích hợp.”
Alex cười cười nhìn về phía Ray đã bắt đầu suy sụp, nói:
“Có thể cân nhắc.”
Ray không khỏi bi thương kêu lên:
“Alex, không cần a. Jason, tôi chỉ đùa một chút thôi không cần chỉnh tôi như vậy đi?”
Thượng đế a, Ray tuyệt đối không muốn bị phái đi tới cái nơi hoang dã ấy, anh chỉ thích mỹ thực và cuộc sống ở thành phố lớn, cái nơi hoang tàn đó chỉ sợ anh không trụ nỗi ba ngày.
Sở Lăng không nhịn được bật cười to, không như những nụ cười nhàn nhạt bình thường, khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482214/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.