Ray giật mình nói:
“Cái gì? Alex, anh thật sự muốn để Jason trở lại Mỹ sao?”
Alex vô lực dựa trên sô pha, nói:
“Đúng vậy, ngày mai ngồi máy bay riêng của tôi lên đường, anh lập tức đi làm các thủ tục xin xuất nhập cảnh đi, thông báo cho các cơ quan hàng không bản xứ làm hồ sơ đi.”
Ray xông tới kêu lên:
“Alex, anh điên rồi sao? Anh rõ ràng thương Jason như vậy, hiện tại biết cậu ta cũng yêu anh, vì sao còn muốn để cậu ta đi? Anh quả thật muốn buông tay như vậy sao?”
Alex đột ngột đứng dậy quát:
“Luyến tiếc thì làm được gì? Miễn cưỡng ép em ấy ở lại cũng chỉ khiến cả hai đau khổ, thế thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi thương Lăng hơn cả mạng sống mình, làm sao để em ấy cứ đau khổ như vậy? Nếu tình yêu của tôi chỉ khiến em ấy đau khổ, ngoại trừ buông tay tôi còn sự lựa chọn nào nữa?”
Ray nhìn Alex cảm thông:
“Alex…”
Alex khẽ siết chặt hai nắm tay, khép lại đôi lam mâu, trên gương mặt anh tuấn chỉ còn hốc hác và buồn bã:
“Tôi không muốn cho Lăng đi, nhưng lại càng không muốn em ấy khóc, tôi quả thực không muốn em ấy đau buồn nữa. Nếu tình yêu này quả thực không có kết quả, vì yêu Lăng, tôi chỉ có thể buông tay, cho dù cả đời này tôi vĩnh viễn không quên được em ấy.”
Ray nhìn Alex giờ phút này không che dấu được vẻ yếu ớt, kiềm không được đưa tay ôm lấy người bạn cùng lớn lên với mình, thở dài:
“Tôi quả thực không hiểu, chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482363/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.