Ray đi tới phía sau Alex:
”Anh sẽ không vì thế mà từ bỏ đi? Nếu đã biết được tình cảm thật sự của Jason, anh càng phải cố gắng tranh thủ mới đúng? Mượn rượu giải sầu có ích gì?”
Alex cười khổ nói:
“Em ấy sẽ không tha thứ cho tôi, Lăng căn bản không hề để ý tới tôi, cho dù em ấy từng có cảm tình với tôi, chắc hẳn cũng sớm bị tôi phá hủy hết rồi.”
Ray nhíu mày nói:
“Chẳng lẽ anh lại chịu thua như vậy sao? Cậu ta không chịu tha thứ thì anh phải cầu xin chứ, nếu đã thực sự yêu thương Jason, thì có gì không làm được? Dù sao những chuyện xấu hổ không phải anh cũng làm nhiều rồi sao, thêm một chuyện thì có sao đâu?”
Alex không khỏi quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Ray, nhìn thấy biểu tình hài hước của Ray, lại ảm đạm nói:
“Tôi đã cầu xin rồi, nhưng em ấy căn bản không có phản ứng. Nhưng mà tôi không trách em ấy, tôi quả thật chỉ giận chình mình, ngay cả tôi cũng còn không tự tha thứ thì làm sao có chuyện hi vọng Lăng dễ dàng tha thứ như vậy?”
Ray cũng nghiêng người tựa vào cửa sổ:
“Vậy anh tính làm gì bây giờ?”
Alex im lặng hồi lâu mới trả lời:
“Tôi không biết.”
Alex nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng ngủ, Sở Lăng vẫn như trước ngồi trên giường ôm gối nhìn ra cửa sổ.
Từ lúc đầu khi Sở Lăng mới tới đây, chuyện yêu thích nhất của cậu là nhìn ra cửa sổ ngẩn người, lúc trước Alex còn không hiểu được, nhưng bây giờ anh đã biết vì sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482364/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.