Một dòng nước nóng rực lặng lẽ chảy vào đáy lòng lạnh băng của Sở Lăng, khuấy động nỗi buồn cất giấu trong trái tim yếu ớt của cậu, cậu gối đầu lên cánh tay mạnh mẽ của Alex, rúc vào trong lồng ngực ấm áp, hơi thở ấm áp không hề xa lạ thân thiết vây quanh, khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm.
Sở Lăng kiềm không được nhắm hai mắt lại, tự cho phép chính mình phóng túng trước khi rời khỏi đây, hảo hảo cảm thụ cảm giác được yêu thương che chở, loại cảm giác tốt đẹp này chỉ sợ về sau không bao giờ có nữa.
Alex ôm Sở Lăng nằm trên gối nói: “Lăng, em còn muốn hỏi gì không?”
Sở Lăng vẫn không mở mắt, ngập ngừng trong chốc lát: “Anh thích nhất chuyện gì?”
Alex cười cười: “Đương nhiên chính là giống như bây giờ, được ôm em cùng nhau nói chuyện phiếm.”
Sở Lăng vẫn như trước nhắm mắt: “Anh đang nói dối.”
Alex nói: “Không, tôi nói thật. Lăng, có thể ôm em nằm trên giường cùng một gối, yên bình nói chuyện phiếm, cho dù không thể làm tình với em, tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nếu em hỏi trước đây tôi thích làm gì, chỉ sợ chính tôi cũng không biết, bởi vì trước đây, toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ có quyền lực và tiền tài, ngay cả chính tôi cũng không biết mình thích gì.”
Sở Lăng không nói gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ.
Alex hỏi: “Lăng, còn em, thích nhất là làm gì?”
Sở Lăng im lặng suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi không biết. Trước đây tôi thích nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482531/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.