Sự tức giận từ chỗ Quan Thư Quân bây giờ được trút lên người Phoebe, Phoebe quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ tức giận. Vòng cung nhấp nhô của ngực cô ấy cho thấy rằng tôi đã thành công trong việc chọc giận cô ấy một lần nữa, nhưng cơn giận cuối cùng đã biến thành một lời chế nhạo khinh thường, Phoebe vòng tay trước ngực mỉa mai:
"Một người có cảm giác khủng hoảng, là vì người ta biết bản thân kém cỏi. Em là gì của chị à, vấn đề này cũng cần hỏi sao? Phi Phàm, em có biết bản thân trở nên vô lý đến mức nào không? Hở một chút là giận dỗi, nhốt mình một chỗ, rồi cho rằng cả thế giới này đang bắt nạt em.
Trong đầu em có biết bao nhiêu nghi vấn, nhưng có bao giờ chủ động mở miệng yêu cầu từ chị một câu trả lời hay không. Trong khoảng thời gian này, chị sẽ để quản gia chăm sóc cho Khuynh Phàm, tạm thời chúng ta cũng đừng liên hệ với nhau, chờ đến khi nào em thông suốt thì đến tìm chị, chúng ta cần bình tĩnh lại...."
Đối thoại kiểu này vừa tức vừa nực cười, Phoebe bước chân ra khỏi cửa, nhưng tôi nhanh chóng chặn cửa lại, tôi nhìn chằm chằm cô ấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy cuối cùng người sai là em, là em nói không thành có, trách em đã không quan tâm chị, ý chị là như thế đúng không? Hôm nay, đã nói đến mức này rồi, thì nói luôn một lần đi...."
Phoebe lại quay người đi về phía ghế sô pha, bình tĩnh ném cái túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919450/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.