Tôi quay mặt đi, thấy thư ký từ phòng trà bước ra, trên tay còn bưng một tách trà nghi ngút khó đặt lên bàn, vị sếp này ra ý bảo tôi không cần câu nệ, chiếc áo khoác tôi mặc bên ngoài bị dính sơn, lúc này tôi có chút do dự khi đứng giữa không gian thế này, trông tôi giống như một con vịt xấu xí đi nhầm cửa.
Cô ấy cũng đi đến ngồi xuống sô pha, một tay dựa vào tay vịn, hai chân bắt chéo nhau khiến người nhìn có thể thấy được đường nét đẹp trên đôi chân, mũi giày cao gót lơ đãng chạm vào chân bàn cà phê, cái dáng vẻ này thể hiện ra chút kiêu ngạo, cũng may là nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, "Cô làm sao thế?"
Tôi vừa cởi áo khoác vừa nhìn cô ấy, thành thật trả lời: "Tôi phải cởi cái này ra, nếu không nó sẽ làm bẩn ghế sofa của cô."
Có lẽ cô ấy khá hứng thú với dáng vẻ ngây thơ của tôi, cho nên nụ cười càng rộng hơn, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, khá xinh đẹp, "Cẩn thận sẽ tạo cho người ta ấn tượng tốt."
Tôi gấp lại chiếc áo khoác, ngẩng đầu cười nhìn cô ấy, tôi thích được khen nên tâm trạng rất tốt: "Cảm ơn cô... sếp tìm tôi có việc gì?"
Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ muốn hiểu rõ lòng tôi, cuối cùng nhàn nhạt hỏi: "Cô tên là Thu Kỳ?"
Tôi cầm tách trà lên thổi một hơi nóng, rồi nói thêm: "Ừm, hoà hoả thu, y phục xứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919464/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.