Đến giờ ăn, bảo mẫu mời giáo sư xuống lầu, rất nhanh sau đó, cô ấy dẫn Khuynh Phàm đi vào nhà ăn vừa đi vừa đùa giỡn. Phoebe và tôi cũng chẳng hỏi gì hết, để cho giáo sư và Khuynh Phàm nói chuyện cười đùa với nhau. Hai người bọn họ xem bọn tôi là không khí, chỉ lo ăn, ăn xong thì lau miệng, sau đó thì vội vàng biến mất.
Tôi thì nghĩ cũng không có chuyện gì lớn, nên cứ gắp thức ăn cho Phoebe, nhưng mà cô ấy không muốn ăn cho lắm, tôi đặt đũa xuống trêu chọc: “Dì nấu đồ ăn ngon lắm, chị ăn thêm chút nữa đi.”
“Em nói coi, một người ngoài mới quen biết được mấy tiếng, thế mà đã có thể làm cho Khuynh Phàm vui vẻ như vậy, người làm mẹ như chị có thể thoải mái được à? Bữa cơm này em có thể nuốt trôi, nhưng chị thì không.”
Sếp lớn họ Lam này trước giờ luôn bình tĩnh trước mọi việc thế mà giờ trên mặt lại lộ ra vẻ bất lực và lo lắng, tôi tiếp tục trêu chọc: “Chị ở đây bực bội cái gì chứ, chẳng lẽ đến con ruột mà chị cũng hờn dỗi được à? Bây giờ, Khuynh Phàm cần một người chơi đùa cùng con bé, chúng ta phải kiên nhẫn chữa trị, em nghĩ giáo sư Đàm đang muốn thăm dò bé con, lát nữa cô ấy sẽ tự nhiên đến tìm chúng ta nói chuyện. Thôi được rồi, em bóc tôm cho chị ăn nha.”
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của tôi nhàn nhã bóc tôm, Phoebe tức giận đến tôm đút vào miệng cũng không thèm ăn, hai mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919547/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.