Lời đề nghị bất chợt của Dư Kiêu khiến Giản Ngữ Mộng giật mình ngây người, nếu là bình thường ai mà yêu cầu như vậy với cô phải nói là quá vô lễ. Nhưng hôm nay thì khác, cô ngoại lệ gật đầu, nói đúng hơn là thuận theo tự nhiên mà đồng ý, còn nói đùa: "Có thể, chụp mà xấu tôi không trả tiền cho cô đâu nhé."
Bị khách hàng chọc cười, Dư Kiêu nhếch khóe môi, vội vàng lấy điện thoại ra, Giản Ngữ Mộng nhướng mắt nhìn chằm chằm cái điện thoại cổ lỗ sĩ kia, vô ý trêu chọc: "Cái điện thoại cổ cô dùng là... Nokia à? Lâu rồi không thấy điện thoại có bàn phím cứng, hay là dùng điện thoại tôi chụp đi."
Nói xong, không chút phòng bị đưa điện thoại qua, Dư Kiêu khựng lại, đột nhiên nhìn điện thoại Giản Ngữ Mộng đưa ra, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, bởi vì cô chưa từng dùng điện thoại cảm ứng cao cấp này, nếu lỡ đâu làm hỏng thì phải tốn tiền bồi thường.
Giản Ngữ Mộng dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô, nắm tay cô một cách tự nhiên, kiên nhẫn dạy: "Vuốt màn hình lên, chạm vào biểu tượng máy ảnh, vậy là chụp được rồi."
Chỉ là một chuyện vặt vãnh thôi, nhưng nó như đâm vào tim Dư Kiêu, giống như cô đã tách rời xã hội này, lạc lõng với nó, Giản Ngữ Mộng đã tạo dáng xong, Dư Kiêu vẫn chụp được một tấm ảnh đúng thời điểm, bố cục thì tuỳ ý nhưng lại đẹp. Giản Ngữ Mộng lấy điện thoại lại ngắm nghía, sau đó hài lòng gật đầu: "Đẹp, lát nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919556/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.