Edit: nhuquynh91
“Dì, Tiểu Bác không muốn dì rời đi, không muốn xa dì!” Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt cùng khát vọng nhìn cô.
Cô gục đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, trong đôi mắt đã tràn ngập nước, rốt cuộc không thể kiềm chế được mà chảy xuống!
Vũ Tình run run đưa hai tay ôm lấy Tiểu Bác, vùi mặt vào cơ thể nhỏ bé của nó, dùng sức hấp thụ hương vị của tiểu bảo bối!
Tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thật sâu vào lòng cô, khiến cô khó có thể thở được “Tiểu Bác, Tiểu Bác, con phải ngoan ngoãn, được không? Con là bảo bối tuyệt nhất, là bảo bối tuyệt nhất của dì!” Vũ Tình nghẹn ngào nói, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Dì thích Tiểu Bác mà đúng không, nên dì sẽ không rời Tiểu Bác, được không?” Tiểu Bác lau nước mắt, lại cầu xin lần nữa!
Lời nói của đứa con, khiến môi cô run run không thể trả lời!
Giằng co hồi lâu, Vũ Tình cố nén đau đớn trong lòng, thô lỗ thả Tiểu Bác lại vào ghế, một phen đẩy vòng ôm của Nhạc Nhạc ra!
Lau đi nước mắt trên mặt, đau đớn nói ra vài câu “Các con còn nhỏ, mẹ phải đi công tác, mẹ phải kiếm tiền! Về sau mẹ sẽ chăm sóc các con!”
Hai tiểu bảo bối đều bị cô đẩy ra, khóc càng lúc càng thương tâm!
Nhìn hai đứa con khóc lớn như vậy, lòng Thang Duy Thạc càng thêm đau đớn, càng thêm căm tức.
Hắn thật sự không hiểu, cô làm sao có thể nhẫn tâm như vậy!
Cố nén sự đau đớn từ thân thể, cô tựa vào bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-tuoi-18/1898760/quyen-1-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.