Tính từ ngày có được cuộc sống mới, có rất nhiều ngày đêm Hàn Diệp không thể nào quên được nụ cười đó của Thôi Húc, giống như một thiếu niên không biết đến đau khổ vậy, Hàn Diệp cũng không biết hóa ra phần rung động đó còn có thể được gọi là tình yêu.
Đến nỗi ngày qua ngày sau khi mất đi, anh vẫn lôi nỗi ám ảnh không thể buông bỏ ra rồi suy nghĩ về nó không ngừng, mới bừng tỉnh nhận ra rằng tình yêu thực sự chỉ là một thứ thuộc về khoảnh khắc đó mà thôi.
Anh thật sự đã yêu Thôi Húc trong thời điểm đó, hoặc rõ ràng hơn bây giờ, là Thích Thời Tự.
Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tất cả chỉ là tự cho mình là đúng, không phải anh không hiểu.
Anh cho rằng mình rung động là vì Thôi Húc, cho rằng mình thích anh ta, thế nên mới bắt đầu thuyết phục rằng mình thích Thôi Húc.
Anh buộc mình bắt đầu chú ý đến những điều nhỏ nhặt và vô cùng bình thường đó, bắt đầu quan tâm đến từng cái nhíu mày và nụ cười của Thôi Húc, bắt đầu bắt chước các biểu hiện của một người đang yêu.
Nhưng mà, cảm xúc mạnh mẽ đó phai nhạt đi quá nhanh, đến nỗi sau này có một người bạn đã hỏi anh rằng trái tim anh đã rung động say mê trong khoảnh khắc nào. Anh chỉ ấp úng, không có câu trả lời.
Bởi vì rung động chỉ trôi qua trong một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/1067453/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.