Hồi lâu sau, mãi đến khi chuông điện thoại reo đến gần tắt, Khúc Hà Tinh mới bắt máy.
"......Mẹ." Khi thốt ra tiếng gọi này, giọng Khúc Hà Tinh như nghẹn lại trong cổ họng, cậu phải khẽ ho vài tiếng mới thành lời.
"Khúc Hà Tinh." Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, ngữ điệu bình thản nhưng lời lẽ lại mang ý trách móc: "Con còn biết ngày mai là ngày gì không? Hay là không định nhận người mẹ này nữa?"
Khúc Hà Tinh thoát khỏi cơn sững sờ, đưa điện thoại lên nhìn lướt qua thời gian, cuối cùng cũng nhớ ra ngày mai là sinh nhật mẹ mình.
Đời trước, đã có mấy năm cậu không được phép về nhà.
Hai ngày nay sau khi sống lại, cậu chỉ mải nghĩ cách khiến Bạch Li phải trả giá, nên hoàn toàn quên mất sinh nhật mẹ mình.
Khúc Hà Tinh cúi đầu, môi khẽ mấp máy, nói: "Xin lỗi mẹ, con có chút việc bận, ngày mai con sẽ có mặt đúng giờ."
"Về một mình thôi đấy." Mẹ Khúc dặn dò: "Đừng để người ta chê cười nhà mình."
Khúc Hà Tinh khẽ "Vâng" một tiếng.
Mẹ Khúc lại "Ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Con với cái cậu tên Bạch Li kia sao rồi?"
"Dạ?" Khúc Hà Tinh thoáng ngạc nhiên: "Không sao ạ."
Chuyện giữa cậu và Bạch Li, cậu không muốn kể cho quá nhiều người biết, nên không giải thích gì thêm.
Không ngờ mẹ cậu lại nhạy bén đến vậy, lập tức nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cậu. Điều này khiến tâm trạng vốn đã nặng trĩu của Khúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.