Ánh trăng lấp ló sau những tòa nhà cao tầng, để lộ ra một vầng khuyết. Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến những bông hoa nhỏ trong bồn hoa lay động.
Khúc Hà Tinh mơ màng mở mắt, nhận ra xe đã đỗ dưới lầu khu chung cư.
"Đến rồi à?" Khúc Hà Tinh vừa tỉnh ngủ, giọng cậu nghe mềm nhũn, như thể đang làm nũng.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cậu ôm chú chó trên đùi, nghiêng đầu sang thì bắt gặp một ánh mắt đang tập trung lạ thường.
"...Anh, anh đang ngẩn người gì thế?" Khúc Hà Tinh khựng lại, lập tức ngồi thẳng dậy. Dáng ngủ của mình xấu lắm sao?
Hay là ch** n**c miếng, nói mớ gì rồi?
Tạ Diệc Thanh dường như lúc này mới nhận ra cậu đã tỉnh. Anh mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Hôm nay em đi làm mệt lắm à?"
Khúc Hà Tinh cau mày: "Rất mệt."
"Sao vậy?" Tạ Diệc Thanh không bỏ qua cái nhíu mày của cậu, anh hỏi tiếp.
Khúc Hà Tinh lắc đầu, mở cửa xe bước xuống. "Cảm ơn Tạ tổng đã đưa tôi về, anh về nghỉ sớm đi."
Không chút do dự, Tạ Diệc Thanh cũng bước xuống xe, đi nhanh vài bước để chặn trước mặt cậu: "Ban nãy thấy em ngủ say quá nên anh hơi thất thần. Anh còn có quà muốn tặng em nữa."
Khúc Hà Tinh nhớ lại lời người này nói buổi sáng, cậu cúi đầu không từ chối mà hỏi: "Là gì vậy ?"
Tạ Diệc Thanh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Anh nhìn gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846682/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.