Khúc Hà Tinh nói xong liền mỉm cười nhìn Tạ Diệc Thanh, rồi quay người sang bên cạnh Thẩm Ước xem anh ta nặn bình.
Ánh mắt Tạ Diệc Thanh tối sầm lại. Anh kìm nén sự thôi thúc muốn kéo Khúc Hà Tinh đi ngay lập tức, chỉ bước đến đứng cạnh cậu rồi đưa tay xoa đầu cậu.
"Em còn khó chịu không?" Cơn sốt đã hạ, nhưng giọng nói vẫn khàn đặc. Tạ Diệc Thanh xót xa vô cùng, chỉ hận không thể gánh bệnh thay cho cậu.
Khúc Hà Tinh cũng đưa tay sờ trán mình. "Em hết khó chịu rồi, anh không nói chắc em cũng quên mất mình đang bị bệnh luôn đó."
Động tác của Tạ Diệc Thanh khựng lại. "Xem ra chiều nay em vui lắm nhỉ?"
Khúc Hà Tinh gật đầu, chỉ tay về phía một bó hoa đồng tiền trên kệ trưng bày, vẻ mặt trở nên đắc ý. "Vui chứ, cái đó là em làm chiều nay đấy, đẹp không anh?"
Tạ Diệc Thanh dõi mắt theo hướng tay cậu, nhìn thấy một bó hoa thủy tinh nhỏ xinh được cắm trong bình, trông sống động y như thật.
"Rất đẹp." Tạ Diệc Thanh khen thật lòng, trong giọng nói còn xen lẫn niềm tự hào. "Tinh Tinh của chúng ta sao mà giỏi thế, nhìn trông y hệt hoa thật luôn."
"Tạ tổng, anh khoa trương quá rồi!" Khúc Hà Tinh bị anh khen đến ngại ngùng, cậu vẫn biết tay nghề của mình ở mức nào.
Tạ Diệc Thanh mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thấy Khúc Hà Tinh là tuyệt nhất. Có điều, khi biết người đàn ông kia không ở đây cả buổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846692/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.