Hàn Viễn Châu mỗi ngày sau khi huấn luyện xong trở về nhà, còn phải dọn dẹp đống lộn xộn do bọn trẻ bày ra, đôi khi còn phải giúp chúng tắm rửa, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Bây giờ bọn trẻ đã được bà nội ở quê lên đón về nghỉ hè, cuối cùng anh ta và mẹ mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không có bọn trẻ ở nhà, anh ta mới yên tâm xin nghỉ phép đến Bắc Kinh.
Cha Trì đổi chủ đề, tiếp tục trò chuyện cùng Hàn Viễn Châu.
Bữa cơm diễn ra được một nửa, Đoá Đoá tỉnh dậy.
Con bé thức dậy mà không khóc cũng không quấy, chỉ ngọ nguậy tay chân, phát ra mấy tiếng ê a.
Trì Miểu nghe thấy, vội vàng đặt đũa xuống, đi đến bên nôi bế con lên: "Đoá Đoá tỉnh rồi, có phải đói bụng rồi không?"
Nói xong, cô bế con đi vào phòng trong để cho con bú.
Hàn Viễn Châu đau lòng nhìn theo bóng lưng Trì Miểu.
Anh ta đã chứng kiến cảnh vừa rồi, ngay khi con gái tỉnh dậy, Trì Miểu lập tức buông đũa để dỗ con.
Chăm sóc trẻ nhỏ không phải là chuyện dễ dàng, dù có cha mẹ giúp đỡ, nhưng có những việc họ cũng không thể thay cô làm được.
Hàn Viễn Châu nghĩ đến việc mình đã vắng mặt suốt khoảng thời gian trước và sau khi Trì Miểu sinh con, trong lòng càng thêm căm hận chính mình.
Mẹ Trì nhìn thấy sự yêu thương trong mắt Hàn Viễn Châu dành cho Trì Miểu không hề giả dối, trong lòng thở dài một hơi.
Tại sao cứ phải đợi đến khi chia xa rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bo-lo/1182678/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.