"Trì Miểu, anh đến đón em tan làm."
Hàn Viễn Châu cao lớn, tuấn tú, phong thái lại không giống người bình thường.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy đến tìm Trì Miểu, các đồng nghiệp của cô không khỏi hiếu kỳ, trong mắt mang theo vẻ hóng hớt.
Trì Miểu đành tạm biệt đồng nghiệp đi rồi đến bên Hàn Viễn Châu.
"Hàn Viễn Châu, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Như thể không nghe thấy sự không vui trong giọng cô, anh ta lấy ra củ khoai lang nướng còn ấm, đặt vào tay cô.
"Trên đường đến đây anh mua đấy, anh nhớ em thích ăn."
Ngón tay lạnh buốt của anh ta lướt qua lòng bàn tay cô, tương phản rõ rệt với hơi ấm từ củ khoai.
Rõ ràng trước đây rất thích ăn khoai lang nướng, nhưng lúc này, nhìn nó, trong lòng Trì Miểu bỗng dâng lên một cảm giác chán ghét khó tả.
Bên ngoài trời vẫn rơi tuyết nhẹ, vai Hàn Viễn Châu phủ đầy bông tuyết, hẳn là đã đứng đợi rất lâu.
Bầu trời dần dần tối lại, tuyết nhỏ cũng chậm rãi chuyển thành tuyết lớn.
Trì Miểu âm thầm thở dài một hơi, đặt củ khoai lang vào túi rồi ngước lên nhìn Hàn Viễn Châu.
"Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, anh về cùng tôi trước đi."
Dứt lời, cô nhấc chân đi về hướng nhà mình, Hàn Viễn Châu lặng lẽ đi theo sau.
Mười lăm phút sau, hai người đến tứ hợp viện.
Trì Miểu đẩy cửa sân, dẫn Hàn Viễn Châu vào trong.
"Cha, mẹ, con về rồi."
"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm—"
Mẹ Trì nói đến đây thì đột ngột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bo-lo/1182688/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.