Ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy một cách yếu ớt.
Tôi ngẩng lên, thấy Tiết Tầm đang mở mắt, mặt mũi tái nhợt, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn tôi:
“Cô… khụ khụ… cô gọi ai là rubbish đấy?”
“Anh tỉnh rồi hả! Tiết Tầm!”
“Dừng lại! Cô mà nhào qua nữa là tôi… lại ngất thiệt đấy.”
Chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tôi xấu hổ thu tay lại, cúi đầu lí nhí:
“Xin lỗi… tất cả là do em…”
Bỗng, lòng bàn tay tôi có cảm giác nhột nhột là ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua.
Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên, nhưng chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, ánh mắt hiền lành.
Giọng anh rất nhẹ, rất dịu dàng:
“Ngôn Tâm, anh không trách em đâu. Anh bị thương lần này là do chính anh lựa chọn.”
“Một là vì… anh là bác sĩ thú y. Anh không thể đứng nhìn Lược Lược gặp nguy hiểm mà không làm gì.”
“Hai là vì… Lược Lược là con của em, nếu mất nó, chắc chắn em sẽ buồn lắm.”
Nói đến đây, anh dừng một chút như đang lấy can đảm, rồi nhẹ giọng:
“Và anh không muốn em buồn.”
Trong khoảnh khắc đó, má tôi đỏ bừng.
Rõ ràng ngoài trời đang là mùa đông, vậy mà trong tim tôi lại như có đàn chim sẻ hót líu lo ngày xuân.
Tôi lắp bắp:
“Tầm… Tiết Tầm, sao anh lại…”
“Thích.” Anh nhỏ giọng cắt lời tôi.
Câu “thích” ấy như sét đánh ngang tai, khiến tôi ngơ ngẩn mà đối diện tôi, người đàn ông ấy cũng đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bon-chan/2767846/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.