🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy một cách yếu ớt.

 

Tôi ngẩng lên, thấy Tiết Tầm đang mở mắt, mặt mũi tái nhợt, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn tôi:

 

“Cô… khụ khụ… cô gọi ai là rubbish đấy?”

 

“Anh tỉnh rồi hả! Tiết Tầm!”

 

“Dừng lại! Cô mà nhào qua nữa là tôi… lại ngất thiệt đấy.”

 

Chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tôi xấu hổ thu tay lại, cúi đầu lí nhí:

 

“Xin lỗi… tất cả là do em…”

 

Bỗng, lòng bàn tay tôi có cảm giác nhột nhột  là ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua.

 

Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên, nhưng chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, ánh mắt hiền lành.

 

Giọng anh rất nhẹ, rất dịu dàng:

 

“Ngôn Tâm, anh không trách em đâu. Anh bị thương lần này là do chính anh lựa chọn.”

 

“Một là vì… anh là bác sĩ thú y. Anh không thể đứng nhìn Lược Lược gặp nguy hiểm mà không làm gì.”

 

“Hai là vì… Lược Lược là con của em, nếu mất nó, chắc chắn em sẽ buồn lắm.”

 

Nói đến đây, anh dừng một chút như đang lấy can đảm, rồi nhẹ giọng:

 

“Và anh không muốn em buồn.”

 

Trong khoảnh khắc đó, má tôi đỏ bừng.

 

Rõ ràng ngoài trời đang là mùa đông, vậy mà trong tim tôi lại như có đàn chim sẻ hót líu lo ngày xuân.

 

Tôi lắp bắp:

 

“Tầm… Tiết Tầm, sao anh lại…”

 

“Thích.” Anh nhỏ giọng cắt lời tôi.

 

Câu “thích” ấy như sét đánh ngang tai, khiến tôi ngơ ngẩn mà đối diện tôi, người đàn ông ấy cũng đỏ mặt quay đi, vành tai đỏ ửng lộ rõ.

 

Anh khẽ nói:

 

“Anh thích em.”

 

“Nếu cái người em gọi là crush… là anh…”

 

Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

 

“Vậy mình… ở bên nhau nhé?”

 

Có lẽ thấy tôi còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, anh lại ho nhẹ hai tiếng, nhìn tôi nghiêm túc:

 

“Thật ra… phòng khám thú y đó là của anh.”

 

“Sau này anh đảm bảo Lược Lược nhà em… khỏe mạnh cả đời.”

 

“Còn bốn bé nhà anh… em chính là mẹ của tụi nó. Muốn ôm bao nhiêu thì ôm.”

 

“Được! Em đồng ý!”

 

Tôi gần như không đợi anh nói xong đã bật dậy, mắt sáng rỡ, ôm chầm lấy anh, đặt một cái hôn thật kêu lên cổ anh.

 

Tiết Tầm đỏ đến tận cổ, môi mím chặt.

 

“Chậc, không biết em là thích anh… hay là thích bốn đứa nhỏ của anh nữa…”

 

“Thích hết! Tất cả đều thích! Hehe!”

 

Tôi và Tiết Tầm chính thức… bí mật yêu nhau.

 

Mà vụ bí mật này là tôi đề xuất.

 

Chủ yếu là vì trong nhà tôi còn một người mẹ suốt ngày gấp rút gả chồng.

 

Mẹ mà biết tôi có bạn trai rồi lại còn là người yêu chất lượng cao như Tiết Tầm thì khỏi nói cũng biết:

 

Cái Tết này… coi như xong.

 

Khả năng cao là mùng Một gặp mặt, mùng Hai đưa lễ, mùng Ba thẳng tiến đặt tiệc đính hôn luôn.

 

Vậy nên, bằng mọi giá, phải sau Tết mới được công khai.

 

Tiết Tầm miễn cưỡng đồng ý, nhưng nhân cơ hội đòi ngay mấy “khoản bồi thường”.

 

Ví dụ như… mỗi ngày phải cho nắm tay một lần, ôm một cái, và… hôn một phát.

 

Yêu rồi tôi mới phát hiện anh chàng này ngoài mặt lạnh như tiền, nhưng bên trong dính người kinh khủng.

 

Hoàn toàn trái ngược với cái vẻ ngoài cao lãnh đẹp trai!

 

Còn một điều nữa: Tiết Tầm cực kỳ hay ghen.

 

Không chỉ ghen với Giang Hòa mà đến thú cưng của chính mình anh cũng ghen!

 

Lần đầu tôi phát hiện ra là khi đang ở nhà anh.

 

Vì bố mẹ anh đi du lịch xa nên phần lớn các buổi hẹn hò tụi tôi đều ở nhà anh.

 

Tôi vừa mới ngồi xổm xuống, vùi mặt vào bộ lông mềm mượt của bé Hoa Hoa để “hít hà”, thì sau lưng vang lên giọng nói lạnh lạnh:

 

“Em hít nữa là nó xẹp luôn đấy.”

 

Tôi ngẩng đầu, cười gượng:

 

“Thì em hơi phấn khích mà…”

 

“Ngôn Tâm,” anh đột nhiên ngồi xổm xuống đối diện tôi, đôi mắt sâu hút khóa chặt ánh nhìn của tôi:

 

“Em cũng có thể ôm anh.”

 

Mặt tôi đỏ bừng như cà chua chín, và chưa kịp phản ứng thì… bị anh “bịt miệng”.

 

Mà nghĩ kỹ lại, cái việc anh hay ghen cũng một phần là lỗi của tôi.

 

Dù đã yêu nhau, nhưng mỗi lần gặp bốn bé thú là tôi lại “mẹ hóa toàn tập”.

 

Cưng tới mức không thể dứt ra nổi.

 

Tiết Tầm chỉ biết nhìn mà đau lòng, ngày càng cảm thấy “mình là người thứ năm chen chân vào tình cảm giữa bạn gái và thú cưng”.

 

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ biết cười trừ, giả vờ không nghe thấy.

 

Huhu, biết sao được, thế giới này mà thiếu mấy bé lông xù thì còn gì ý nghĩa nữa!

 

Cuối cùng, trong một lần đến nhà anh để hẹn hò, tôi vừa bước vào đã phát hiện bốn bé không thấy đâu.

 

Tôi còn đang nhìn quanh quất thì Tiết Tầm nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo ánh mắt tôi quay lại:

 

“Đừng tìm nữa.”

 

“Em có biết… đã bao lâu rồi em không nghiêm túc nhìn bạn trai của mình chưa?”

 

Tôi ngượng ngùng vòng tay qua cổ anh, vừa dụi dụi vừa lí nhí:

 

“Biết rồi mà… em đến đây là để nhìn anh đây này…”

 

“Chỉ là… em hơi lo tụi nhỏ thôi…”

 

Anh khẽ hừ một tiếng:

 

“Yên tâm. Tụi nó sống tốt lắm. Anh gửi chúng sang nhà bạn rồi.”

 

Lời vừa dứt, phía sau cánh cửa bị khóa vang lên một tràng gâu gâu meo meo…

 

Ánh mắt tôi lập tức trượt về phía cánh cửa đang vang vọng tiếng "meo meo gâu gâu".

 

Tiết Tầm thở dài một tiếng, đưa tay xoay đầu tôi lại.

 

“Anh khát rồi, Ngôn Tâm.”

 

“Khát hả? Uống nước, uống nước nè!” Tôi luống cuống chộp lấy bình nước nóng trên bàn, rót vội một ly đưa cho anh.

 

Vừa nghĩ anh uống nước chắc sẽ rảnh tay, tôi lập tức quay người định tranh thủ lẻn đi tìm bốn bé.

 

Chưa kịp bước qua khỏi ghế sofa, bàn tay ấm nóng đã nắm lấy cổ tay tôi kéo lại.

 

Da anh trắng mà giờ lại hơi đỏ lên, tay kia đặt trên trán, giọng khàn khàn:

 

“Nóng quá… em cho anh uống cái gì thế?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.