- Về rồi sao cô không vào trong?_ Khang xuống taxi, thấy Ngọc đứng bên ngoài liền hỏi.
- Đầu cậu rốt cuộc có não không? Nhà của cậu, cậu khóa cổng thì làm sao tôi vào?
- Tôi không khóa cổng, chưa bao giờ khóa cổng! Cô chỉ cần... đưa tay vào chỗ này, tìm cái chốt rồi kéo ra. Thế là mở!
Ngọc nhìn Khang mở cổng, nhất thời không tin. - Cậu không sợ mất trộm à?
- Xung quanh đây có camera, an toàn rất cao. Không sợ.
- Ra thế! Mà cậu muốn cho tôi xem cái gì?_ Ngọc tò mò hỏi. Khang bảo cô vào nhà rồi nói. Cậu bật đèn phòng khách, ngồi xuống sôfa, đưa hai bàn tay đầy mẩn đỏ ra.
- Tác hại việc cô ép tôi uống sữa đấy.
- Cậu bị gì? Dị ứng sao?_ Ngọc nhìn tay Khang. Cô lo lắng cầm tay cậu lật qua lật lại. - Hay để tôi nấu đồ ăn, ăn xong tôi đi mua thuốc giúp cậu.
- Tùy cô._ Khang nói.
Ngọc lên phòng, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm. Cả buổi chiều giao đấu, cô cảm thấy rất khó chịu nên giờ phải tắm rửa thay đồ trước. 5 phút sau, Ngọc mở cửa phòng tắm ra, phát hiện Khang đang mân mê đống đồng hồ của mình, cô hét lên:
- Cậu làm gì thế hả? Vào phòng tôi làm gì? Không biết xấu hổ à?
- Da mặt tôi dày, không biết. Haha.
- Cậu còn cười à? Đi ra, nhanh!_ Ngọc tức giận đẩy cậu ra ngoài.
- Cô không xuống nấu đồ đi, ở trong phòng mãi làm gì?_ Khang bị Ngọc đuổi. Cậu đập cửa.
Ngọc mở cửa: - Xuống thì xuống!
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-cua-ac-quy-mau-lanh/2419301/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.