“Tôi! Có!! Người!!! Yêu!!!! Rồi!!!!!”
Trình Gia hận không thể in tin tức này thành tờ rơi phát cho mỗi người đi ngang qua.
Vừa đẩy cửa phòng ký túc xá ra, cậu ta đã lớn tiếng hét lên, đấm ngực dậm chân, nhảy lên nhảy xuống.
Tống Thời vén rèm giường, lo lắng nhìn Lâm Tương Tư rồi chỉ vào đầu mình nói: “Cậu ta có vấn đề gì ở đây đúng không?”
Lâm Tương Tư khoanh tay, điềm nhiên cúi mắt, liếc qua một cái, đúng lúc thấy Trình Gia vừa nhắn tin xong với Khương Tuyết Oánh thì lập tức lao đến trước mặt anh.
Bước nhảy này hơi lớn, đến mức trượt gối một đường quỳ ngay trước mặt.
Lâm Tương Tư khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt rồi bật cười nói: “Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó đâu.”
Trình Gia: “Đến mức đó chứ!” Hoàn toàn không để ý đến tư thế khó coi của mình, cậu ta quỳ nửa gối trên đất, nâng tay Lâm Tương Tư đặt vào lòng bàn tay mình: “Cậu biết không? Cậu chính là cha mẹ tái sinh của tôi! Sau này cậu nói một, tôi tuyệt đối không nói hai, cậu nói ba, tôi tuyệt đối không nói bốn! Cậu bảo hôm nay trốn học, tôi tuyệt đối không đi học, cậu bảo ăn thịt nướng, tôi tuyệt đối không ăn lẩu.”
Tống Thời: “…Cậu ấy bảo cậu ăn cứt, cậu cũng ăn hả?”
“Ăn cái đầu cậu í…” Trình Gia nuốt lại chữ cuối không lịch sự kia, còn đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Dù sao thì anh Lâm, cậu hiểu ý tôi là được.”
Lâm Tương Tư rút tay về, ngay sau đó tung một cú đá sắc bén.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-dam-say-cua-em/2651042/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.