Cái ôm này không có cảm giác ấm áp mà mang theo hơi lạnh tới từ bên ngoài. Những rung động do không khí lưu chuyển tựa như dòng hải lưu cuộn sóng trên mặt biển, cuốn lấy cơ thể của hai người. Hoắc Dương cảm nhận được trên người Dư Lạc có sự mát mẻ đến từ đại dương, có những bông tuyết nhỏ li ti như muối biển chôn giấu vào hạt bụi trong từng hơi thở.
"Cậu...làm sao vậy?" Hoắc Dương hơi động đậy, nhưng tay Dư Lạc ôm lấy hắn càng chặt, để ngực hắn kề sát cơ thể anh.
"Xin lỗi." Dư Lạc hơi cúi đầu. Hoắc Dương nghiêng mặt sang, vừa khéo nhìn được hàng mi rủ xuống và hàm dưới gồng lên của người kia.
"Cậu không sao...chứ?" Hoắc Dương nhẹ nhàng vỗ lên lưng Dư Lạc rồi vuốt ve dọc theo xương sống.
Dư Lạc buông hắn ra, lẳng lặng nhìn thật sâu vào mắt Hoắc Dương. Sau mấy giây dài đằng đẵng, khi Hoắc Dương cứ ngỡ mình sẽ mãi mãi dừng chân nơi đôi mắt anh, Dư Lạc lại tiến lên một bước ôm lấy hắn.
Cái ôm này khác hoàn toàn với cái ôm vội vã ban nãy.
Xuyên qua cơ thể hai người, Hoắc Dương nghe rõ mồn một hai nhịp tim lồng vào nhau. Chiếc đồng hồ treo ngay trên bức tường sau lưng hắn, chuyển động của kim đồng hồ báo hiệu sự chảy trôi của thời gian. Những rung động trong khoảnh khắc làm hắn chợt hiểu ý nghĩa của câu "Xin lỗi".
Một lời xin lỗi đến từ rất lâu trước kia.
"Không sao." Hoắc Dương muốn vỗ lưng Dư Lạc như vừa nãy, nhưng lần này cánh tay hắn bị anh giam lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-tron-ven/1825397/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.