Ta suýt nữa thì làm rơi điểm tâm xuống đất, Thái Tử Phi tháng lớn, không thể kích động như vậy, chỉ sợ sẽ động thai khí.
Thái Tử Phi kiêng kỵ ta, Liễu Nam Yên cũng không, nàng là con gái duy nhất của Vĩnh Ninh Hầu, là đỉnh cấp thế gia, trời sinh tôn quý vô cùng. Ở trong mắt nàng, Thái Tử Phi là con gái của đồ tể, vô cùng thồ bỉ, ta là hậu nhân của thương hộ, chẳng qua là dân mạt hạng thôi.
Trong mắt nàng chỉ có Thái Tử, những người khác đều không quan trọng.
Thái Tử Phi mang thai, Liễu Nam Yên tức giận đến giậm chân, thuốc dưỡng thai uống hết chén này đến chén khác, bụng lại không hề có động tĩnh gì.
Liễu Nam Yên cắt một cành hải đường, căm giận giật cánh hoa.
“Thật là tốt, Tạ Tuệ Ninh đắc ý rồi, chờ đến khi nàng sinh ra hài tử, nhất định sẽ yêu cầu điện hạ thăng phụ thân của nàng thành vạn hộ Hầu. Tướng Quân, Quốc Trượng, Vạn hộ hầu, triều đình này dứt khoát trở thành trời của Tạ gia của nàng, còn có phần cho người khác nói chuyện sao?”
Ta vừa bị Thái Tử Phi làm cho sợ hãi, lại bị Liễu Nam Yên doạ cho sợ chết khiếp, vội vàng ngăn cản nàng, “Nương nương, mấy lời này không thể nói bậy!”
Liễu Nam Yên nghiêng nghiêng liếc nhìn ta một cái, “Lá gan của ngươi còn không to bằng hạt vừng nữa.”
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm nhất định sẽ không sai sót gì.”
Liễu Nam Yên không nói, “Tính ra ngươi còn vào Đông Cung trước cả ta, sao vẫn không có động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-thu-tam-thuong-nhan/2768084/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.