CHƯƠNG 64 Chuyển ngữ: Cực Phẩm Tại Đại Cổ Thúy Lĩnh, có một nhóm y nương (1) rối gỗ, tinh thông đủ loại trị liệu bằng tà thuật, đặc biệt là thuật dời hồn. (1) Y nương: Nữ thầy thuốc. Phong Khiển Tuyết không hiểu: “Thuật dời hồn cũng chẳng phải gì hiếm lạ lắm, nhưng ta chưa từng nghe tới y nương rối gỗ, các nàng là… người chết à?” “Nếu muốn nói một cách chính xác hơn thì là không sống cũng không chết. Mấy trăm năm trước, giới Tu Chân từng có một tà y, tên là Ôn Phù Tang.” Lạc Mai Sinh nói tiếp, “Người này nghiên cứu y thuật, cũng nghiên cứu cả cấm thuật vu cổ, tuy đều có thể trị bệnh cứu người, nhưng lại dựa vào việc dời hồn và thay máu để kéo dài sinh mạng, nghe có vẻ không mấy thanh cao, thế nên thường xuyên bị người khác chỉ trích, đủ loại đàm tiếu, y đành dẫn theo mấy trăm tỳ nữ xinh đẹp, mọi người cùng chuyển đến Đại Cổ Thúy Lĩnh ẩn cư.” Nhóm tỳ nữ này vừa tôn kính vừa mến mộ Ôn Phù Tang, sau khi chôn cất y một cách long trọng xong thì vâng theo nguyện vọng của chủ nhân, bắt đầu kế tục viết sách thuốc. Các nàng xem Đại Cổ Thúy Lĩnh như lãnh địa riêng của mình, không muốn thu nhận đệ tử mới, nhưng lại sợ đến khi bước vào đoạn cuối của sinh mệnh mà vẫn chưa viết xong tất cả sách thuốc, nên quyết định biến mình thành người gỗ trường sinh. Tạ Nhận: “Người gỗ trường sinh?” Cái tên này nghe vào cứ thấy sao sao đó. “Tuy người gỗ có thể trường sinh bất tử, nhưng theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toa-thanh-trong-may-ngu-tieu-lan-san/2852597/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.