Trong ngẩn ngơ, ta giống như còn ở nhà mẹ đẻ, lại giống như còn ở Hứa gia.
Một mình ngồi trong phòng bếp tối tăm bưng bát đồ ăn thừa, trong lòng xót xa, không biết những ngày này khi nào mới kết thúc.
Dường như không có đường nào có thể đi.
Nhưng trước mắt ta ánh đèn sáng tỏ, hai đứa trẻ quỳ trên mặt đất dập đầu với ta.
Ta đưa tiền mừng tuổi cho bọn chúng, bọn chúng cao hứng mà nói rất nhiều lời chúc phúc cho ta.
Đại Lang đốt pháo trong sân, Tú Nhi trốn ở sau lưng hắn, Tống Toàn nắm tay ta đứng ở mái hiên cười xem.
“Nhị Nương, nàng nhìn xem, cuộc sống này thật tốt phải không? May mà cưới được Nhị Nương, ta và bọn trẻ mới có nhà.”
May mà gặp bọn họ, ta cũng mới coi như có một mái nhà.
Phật nói có duyên gặp gỡ.
Ta nói, vạn sự đều có chuyển cơ.
Cũng không phải tất cả chân tình trả giá đều nhất định có hồi báo.
Nhưng nếu bản thân người đó là tốt, hắn sẽ luôn đối xử thật lòng với ngươi.
Hết năm, chúng ta vào thành thuê một viện nhỏ, trước kia là một gian cửa hàng, phía sau có ba gian phòng cùng một cái bếp nhỏ.
Tống Toàn muốn buôn bán hàng da, hắn quen thuộc với thợ săn, giá cả dễ tính, việc làm ăn cũng tốt.
Mỗi một quý hắn đều phải áp hàng da đi một chuyến đến kinh đô, lại mang vải dệt và các loại hình quần áo mới từ kinh đô về.
Ta học chữ xong, khi không có hắn ở nhà thì mang theo Tú Nhi trông cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toan-hao-hanh-chi/2759630/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.