Đỗ Cảnh Hú nghĩ rất đơn giản, hắn sẽ đi nhờ xe trong im lặng, chạy ra biệt thự ngoài ngoại ô.
Nhưng hắn quên một chuyện: Mới làm gà, gáy còn không được thì làm sao có thể đi được.
Điều may mắn duy nhất là gà cũng đi bằng hai chân, điều này làm hắn ít nhất sẽ không vừa đi vừa té, nhưng tốc độ không đủ nhanh để hắn có thể trốn khỏi ánh mắt của con người.
Chứ đừng nói làm chuyện như đuổi kịp một cái xe để quá giang như Quý Nguyễn.
Hắn đi từ đêm khuya đến khi trời sáng, đi một chút nghỉ một chút. Người đi đường càng ngày càng nhiều, người chú ý đến hắn cũng càng ngày càng nhiều.
Hắn muốn bay lên chỗ cao để tránh, nhưng không biết dùng cánh. Hắn đập mấy cái mà vẫn bất động tại chỗ. Hắn chỉ có thể hoảng loạn né đám người.
Càng ngày càng nhiều người vây xem, có kha khá lý do để mọi người không bắt gà, ví dụ như:
Người qua đường A: Màu lạ như vậy, đừng nói là động vật bảo vệ cấp 1 của quốc gia nhé?
Người qua đường B: Đây chắc chắn là động vật bị tịch thu của tổ chức buôn bán nào đó, đừng có rớ vào, màu lông đặc biệt thật, đầu nó siêu buồn cười, làm gì có con gà nào có bộ lông thế này đâu chứ ~ không được, tôi phải quay thêm vài video, lỡ hot thì sao!!! Lại đây lại đây, lại đây nè, cục tác cục tác.
Người qua đường C: Tôi cũng quay, bọn tôi tag vài blogger, hỏi xem đây là con gì.
...
Sáu giờ sáng Quý Nguyễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-cau-ga-dep-nhat-thuy-noan-ap-tri/2452766/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.