Edit: Yeekies
Lâm Thù không chỉ có sức mạnh phi thường, giọng nói cũng lạnh lùng đến độc ác. Phần lớn những người nghe thấy động tĩnh nơi này đều không dám ngẩng mặt nhìn thẳng, chỉ dám liếc nhanh bằng góc mắt, không ai đủ can đảm hướng về phía xung đột.
Ngày thường bị Lưu Khoảnh áp chế, giờ lại bị một kẻ yếu ớt xa lạ cảnh cáo, Lẫm Ý Xa cảm thấy bực bội dâng trào, sắp bùng nổ.
"Anh bị điên à?" Lẫm Ý Xa nắm chặt tay, giơ lên định đấm vào mặt Lâm Thù.
Lâm Thù khẽ cười khẩy, chẳng thèm né tránh, trực tiếp nhấc chân đá vào hạ bộ của hắn.
Chiếc giày sắc nhọn suýt chạm vào quần, Lẫm Ý Xa bị ai đó kéo lùi lại nhanh chóng, cánh tay định ra đòn cũng bị giữ chặt.
Vút!
Tần Du Trì kịp thời kéo Lẫm Ý Xa ra sau, nhát chân của Lâm Thù đá trúng không khí, tạo ra một luồng gió lạnh buốt.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Du Trì nhíu mày, bước đến đứng giữa hai người như một bức tường thịt, ngăn xung đột leo thang.
Người này còn có tâm trạng hỏi "Chuyện gì xảy ra"?
Lâm Thù nổi giận, ánh mắt lạnh băng hướng về Tần Du Trì: "Tay hắn đã đặt lên vai Hi Mạt, cậu làm anh trai kiểu gì vậy? Không cảnh cáo hắn đừng đụng chạm Hi Mạt sao?"
Lưu Khoảnh đảo mắt nhìn qua mọi người, từ lời nói mới hiểu ra ngọn nguồn sự việc.
Lần trước Tần Du Trì ngã từ trên cao, sau khi khởi động lại máy, Tần Hi Mạt đến thăm đoàn phim, còn mời mọi người uống trà táo đỏ, nhờ họ chiếu cố anh trai mình.
Ai ngờ Lẫm Ý Xa lại dám để ý xấu đến em gái người ta!
Lưu Khoảnh ho nhẹ, hòa giải: "Ngài Lâm, anh đừng nóng giận. Hắn vốn tính bừa bãi, thích đụng chạm người khác, ngay cả tôi cũng bị hắn ôm nhiều lần rồi."
Ánh mắt Lâm Thù vẫn lạnh như băng, Lưu Khoảnh đành đẩy Lẫm Ý Xa ra hiệu: "Mau! Xin lỗi Tần muội muội và Ngài Lâm đi!"
Lưu Khoảnh bắt hắn xin lỗi?
Lẫm Ý Xa ngẩng mặt, nhìn qua vai Tần Du Trì, chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Lâm Thù, trong lòng hơi run nhưng vẫn cứng họng, không chịu mở miệng.
"Mau xin lỗi!" Lưu Khoảnh nhắc nhở khẽ: "Ngài Lâm là bạn của Biên Tinh Lan."
Bạn của Biên Tinh Lan?
Lẫm Ý Xa không biết Lâm Thù, nhưng biết Biên Tinh Lan là ai, một thiếu gia nhà giàu chơi ngông trong giới giải trí, không có bối cảnh thì đừng hòng đụng vào.
Nếu "ngài Lâm" này là bạn của Biên Tinh Lan, chẳng phải cũng là một tay chơi khét tiếng?
Nhưng sao cậu lại quen Tần Hi Mạt? Trong đầu Lẫm Ý Xa lóe lên tin đồn về trợ lý trong đoàn phim, chợt hiểu ra: À, thì ra họ Lâm này là kim chủ của Tần Du Trì!
Nhưng kim chủ này sao gầy gò thế? Trông chẳng đáng sợ chút nào. Trong chớp mắt, Lẫm Ý Xa nghĩ ngợi đủ đường.
"Em gái Tần, xin lỗi nhé, anh chỉ hơi vô ý, không có ý gì đâu." Lẫm Ý Xa cười gượng, bước tới vỗ vai Tần Du Trì như bạn thân.
Lời xin lỗi hời hợt, thiếu chân thành.
Lâm Thù trợn mắt, quay sang hỏi: "Em có bị dọa không?"
Bầu không khí căng thẳng, Tần Hi Mạt sợ xảy ra chuyện lớn ảnh hưởng quay phim, vội nói: "Không, không có gì đâu. Em không sao, cảm ơn Lâm ca."
Thấy mâu thuẫn không leo thang, Lưu Khoảnh thở phào: "Ngài Lâm, Du Trì chỉ còn một cảnh nữa là xong, khoảng nửa tiếng nữa thôi."
Nói cái gì? Sao phải báo cáo thời gian quay phim của Tần Du Trì với hắn? Lâm Thù nhíu mày, ánh mắt bất mãn lẫn nghi hoặc.
Tưởng Lâm Thù ngại đợi lâu, Lưu Khoảnh vội vẫy trợ lý: "Mau, mang hai cái ghế xếp lại đây!"
Trợ lý đạo diễn nhanh chóng bê ghế tới, đặt ở góc thuận tiện.
"Ngài Lâm, em gái Tần, hai người ngồi tạm đi, chúng tôi xong ngay." Lưu Khoảnh cung kính nói.
Lâm Thù lạnh mặt, chỉ Lẫm Ý Xa: "Hắn cũng sắp quay xong?"
Lưu Khoảnh ngập ngừng: "Vâng, Ý Xa quay xong từ hôm qua, lát nữa bổ sung vài cảnh nhỏ, vài phút là xong."
"Nhanh lên." Lâm Thù khoanh tay ngồi xuống, vắt chân chữ ngữ, quay sang Tần Hi Mạt: "Em ngồi cạnh anh."
"Vâng, ngài Lâm, chúng tôi xong ngay." Lưu Khoảnh vỗ vai Tần Du Trì.
Tần Du Trì đứng im, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía nào đó, sau một lúc im lặng, túm cổ Lẫm Ý Xa kéo đi.
Lẫm Ý Xa thấp hơn Tần Du Trì nửa cái đầu, dáng người cũng khá, nhưng đứng cạnh hắn lập tức bị lu mờ.
Ngoài cơ bắp săn chắc và eo thon, Tần Du Trì còn toát lên vẻ chính trực, lưng thẳng, vai rộng.
Lâm Thù đã nhìn bóng lưng này vô số lần, khi nằm trên giường, khi tiễn hắn đi quay phim, thậm chí là lần gặp mặt cuối cùng.
Mỗi lần, Tần Du Trì đều đi trước, còn cậu luôn nhìn theo, tự hỏi liệu hắn có quay đầu lại không.
Ký ức ngày xưa càng lúc càng mờ. Giờ đây, Lâm Thù chợt nhận ra mình không nhớ nổi Tần Du Trì đã từng quay đầu hay chưa.
Đang mơ màng, cánh tay và đùi bỗng ngứa ran, kéo cậu về thực tại.
Muỗi đốt sưng đỏ to bằng đồng xu, ngứa rát. Lâm Thù vừa định gãi thì nghe giọng trầm: "Đừng gãi."
Chỉ một câu nói, tiếng muỗi kêu bỗng chìm nghỉm, màng tai như chấn động. Không cần ngẩng mặt, Lâm Thù cũng biết ai đang nói.
Cậu bặm môi, mắt dán vào đôi giày của Tần Du Trì. Tần Du Trì đứng cách một mét, cúi người đặt hai lọ nhỏ xuống chân cậu.
"Màu xanh là cao ngải cứu, bôi lên vết đốt đỡ ngứa. Màu đỏ là dung dịch đuổi muỗi, xịt lên da sau khi bôi cao."
Lâm Thù siết chặt ngón tay, làm lơ.
Một lúc sau, Tần Du Trì lại nói: "Ngài Lâm, đây là đồ mới, chưa dùng, cậu yên tâm."
Nói xong, hắn quay đi, chỉ để lại hai lọ thuốc.
Đồ tầm thường. Sao lại không kìm được lòng?
Lâm Thù tự trách, ôm chặt hai tay, ngón tay bám vào áo để không với lấy chúng. Chỉ cần gặp Tần Du Trì, mọi quyết tâm đều tan biến.
"Anh Lâm, anh... lát nữa đi dự tiệc không?" Thấy sắc mặt Lâm Thù khác thường, Tần Hi Mạt hỏi khẽ.
Lâm Thù lắc đầu: "Anh đợi em trai em xong việc rồi đi. Đừng sợ, hắn không dám bắt nạt em."
Tần Hi Mạt không sợ Lẫm Ý Xa, chỉ thấy kỳ lạ vì suốt ngày nay, Lâm Thù luôn tỏ ra bảo vệ cô quá mức.
Cách hành xử của anh trai và thái độ của Lâm Thù khiến cô hiểu ra: Không yêu thì không yêu.
Một tháng qua, Tần Du Trì không thể trở thành bạn tốt của cậu, huống chi là người yêu.
Tần Hi Mạt thở dài, lấy lọ tinh dầu từ túi đưa cho Lâm Thù: "Anh Lâm, anh dùng cái này đi, cũng đỡ ngứa."
Vết muỗi càng lúc càng khó chịu, Lâm Thù đành nhận lấy: "Cảm ơn."
Tinh dầu thấm vào da, vừa nóng vừa cay, mùi hương nồng. Không lâu sau, Tần Du Trì hoàn thành cảnh quay, đoàn phim vỗ tay hoan hô.
Hắn nằm trên lá khô lâu ngày, quần áo lấm bụi, mặt mày nhếch nhác, trông như chiến binh thương tích.
Giữa tiếng reo hò, Lâm Thù đứng dậy: "Anh đi trước, hẹn gặp lại."
Tần Hi Mạt vẫy tay: "Hẹn gặp lại, Lâm ca."
Lâm Thù gật đầu, quay đi, không bật đèn pin, bước theo con đường cũ trong ánh sáng mờ ảo.
Ánh đèn đoàn phim chỉ soi được nửa đường. Bước vào bóng tối, Lâm Thù chỉ thấy vài tia trăng lọt qua kẽ lá, chiếu bóng cô độc của cậu xuống đất.
Xào xạc.
Đột nhiên, tiếng lá khô và bước chân vội vã vang lên phía sau. Lâm Thù quay lại, thấy Tần Du Trì cầm đèn pin chạy tới.
Ánh mắt họ gặp nhau trong không trung, Tần Du Trì khẽ dừng, rồi tiếp tục bước, đến cách cậu một mét thì ngừng, im lặng đứng đó, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Lâm Thù lạnh lùng liếc nhìn, quay đi, bước tiếp. Mỗi bước cậu đi, Tần Du Trì cũng theo sau, đèn pin chiếu sáng con đường phía trước.
Hai người giữ khoảng cách yên lặng, nhịp bước đồng điệu.
Nếu Lâm Thù đi nhanh, Tần Du Trì tăng tốc. Nếu cậu chậm lại, hắn cũng thu bước.
Con đường 500 mét bỗng dài vô tận.
Cảm giác an toàn phía sau thật nguy hiểm, khiến tâm trí rối bời. Khi thấy lối ra, Lâm Thù thở phào, bước nhanh khỏi rừng dừa.
Chiếc xe thể thao vẫn đậu đó. Cậu không mở khóa, trèo thẳng qua cửa, khởi động máy.
Vrooom!
Đèn pha rọi sáng hàng dừa. Lâm Thù vào số, đạp ga phóng đi, mang theo làn gió thơm mùi xăng.
"Thắt dây an toàn."
Giọng Tần Du Trì nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, lọt vào tai Lâm Thù. Cậu nghiến răng, đánh lái, tăng tốc như bay, lao vút qua Tần Du Trì.
Hương dừa hòa trong gió, đồng hồ tốc độ vượt mức an toàn, tim đập thình thịch. Chỉ khi kính chiếu hậu không còn bóng Tần Du Trì, Lâm Thù mới giảm tốc, thắt dây an toàn bằng một tay.
Xe chậm lại, nhưng tim vẫn không yên.
Cậu lái xe vòng quanh con đường vắng, không biết bao lâu, đến khi thấy ánh đèn chợ đêm rực rỡ, nhịp tim vẫn không đều.
"Anh ơi, vào quán bar chơi không?"
"Bên em có múa thoát y, anh thích không?"
"Anh..."
Lâm Thù dừng xe, mấy cô gái tiếp thị vây quanh, mời chào bằng giọng địa phương ngọng nghịu.
Đảo Sa Mai nhiều quán bar, đặc biệt ưa chuộng khách hàng như Lâm Thù, thiếu gia hào phóng, ngoại hình điển trai.
"Có rượu không?" Lâm Thù hỏi một câu ngớ ngẩn.
Mấy cô gái cười khúc khích: "Quán bar thì đương nhiên có rượu rồi, anh vào đi~"
Lâm Thù hít sâu, kẹp điếu thuốc trên môi, bước vào quán bar trong vòng vây của những cô gái.
---
Tác giả có lời:
Tần Du Trì: Không còn kết quả tốt, bắt đầu im lặng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.