🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Yeekies

 

Rời bệnh viện, Lâm Thù không trở về thành phố B ngay mà lang thang khắp thành phố H.

 

Nhưng gọi là du lịch thì không đúng, phải nói là lưu lạc mới phải. Cậu chẳng thèm ghé thăm danh lam thắng cảnh nào, chỉ lặng lẽ trà trộn vào các trường quay, ngắm nhìn người ta diễn xuất.

 

Trước giờ cậu chưa từng đến phim trường của Tần Du Trì, giờ nhân tiện ghé qua các đoàn phim khác, xem cách người ta dàn dựng một cảnh quay ra sao.

 

Mùa đông vội vã trôi qua, gió xuân ấm áp thổi về, trong thành phố thoang thoảng hương đào phai.

 

Ban ngày lang thang phim trường, ban đêm về khách sạn nghỉ ngơi, Lâm Thù để thời gian trôi qua vô nghĩa như thế. Cậu chẳng còn điều gì để mong đợi nữa.

 

Mãi đến khi Cao Tĩnh Ca gọi điện, báo Tần Du Trì đã xuất viện từ lâu và đang tìm kiếm cậu, Lâm Thù mới vội vã trở về thành phố B trong đêm, sợ sự thật bị phơi bày.

 

Vừa bước vào nhà, cậu đã thấy Cao Tĩnh Ca ngồi chờ trên sofa.

 

"Chuyện gì thế?" Lâm Thù cất giọng thản nhiên, cố tỏ ra bình thường.

 

Cao Tĩnh Ca quay lại, gương mặt hơi tái: "Mấy ngày nay cậu đã đi đâu? Sao không bắt máy?"

 

Lâm Thù khẽ ho, nói dối: "Tôi ở bệnh viện chăm hắn, xong rồi tranh thủ dạo chơi thành phố H. Ngày nào tôi chẳng nhắn tin báo an toàn, cô lo làm gì?"

 

Ánh mắt Cao Tĩnh Ca xuyên thấu khiến Lâm Thù bối rối.

 

"Tần Du Trì đang lùng sục cậu." sau một hồi im lặng, Cao Tĩnh Ca hỏi: "Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì? Lần trước, cậu không về cùng hắn từ Reykjavík phải không?"

 

Lâm Thù giật mình, không ngờ chuyện này cũng bị phát hiện. "Sợ cô lo nên tôi không nói thật."

 

"Hai người lại cãi nhau, hay là...?"

 

"Tôi thấy chúng tôi không hợp. Hắn là minh tinh, vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới của tôi." Lâm Thù nhún vai, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

 

Cao Tĩnh Ca thở dài, đứng lên khỏi sofa.

 

Lâm Thù liếc nhìn, đổi đề tài: "À, cô với Đào Trạc thế nào rồi?"

 

Gương mặt Cao Tĩnh Ca càng thêm u ám: "Kết thúc. Hắn sắp đính hôn, tôi không chấp nhận được nên chia tay."

 

Đính hôn?

 

Trong suy nghĩ của Lâm Thù, chỉ có kẻ bất tài mới dùng đến hôn nhân để thăng tiến. Không ngờ Đào Trạc bề ngoài tài giỏi mà cũng trắng trợn dùng chiêu này.

 

Đang định an ủi, cậu bỗng nghe Cao Tĩnh Ca nói: "Là Tần Du Trì báo cho tôi, còn dặn tôi cẩn thận với Đào Trạc."

 

Tên ngốc đó lại mách lẻo?!

 

Khi ở bệnh viện, Lâm Thù đã thấy bầu không khí kỳ lạ giữa Tần Du Trì và Đào Trạc, không ngờ họ đã đối đầu nhau.

 

"Hắn còn nói tinh thần cậu không ổn, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào." Cao Tĩnh Ca nhìn thẳng vào mắt Lâm Thù: "Đúng vậy không?"

 

Thảo nào Cao Tĩnh Ca khăng khăng đợi ở nhà, té ra nghe lời Tần Du Trì giật dây!

 

Lâm Thù giang hai tay, đứng trước mặt cô: "Nhìn tôi bây giờ này, giống người tinh thần bất ổn không? Người có vấn đề vẫn đi du lịch, ăn ngon ngủ yên, còn chăm sóc người bệnh à?"

 

Lời lẽ hợp tình hợp lý, cậu mặc nhiên coi Tần Du Trì đang bôi nhọ mình.

 

Cao Tĩnh Ca nheo mắt, khó lòng tin.

 

Lâm Thù liền đổ lỗi: "Hắn còn giận tôi cự tuyệt nên bịa chuyện tôi bị tâm thần. Đừng tin!"

 

"Thế tại sao từ chối hắn ở Reykjavík, rồi lại đến bệnh viện chăm sóc?" Cao Tĩnh Ca nhanh chóng bắt thóp.

 

"Tôi..." Lâm Thù ngập ngừng: "Ban đầu chỉ đến thăm, nhưng hắn giữ tôi lại, đành phải ở."

 

Lời nói dối quá lộ liễu. Cao Tĩnh Ca luôn nhận ra khi Lâm Thù nói dối, vì giọng điệu cậu trở nên gượng gạo.

 

Cuối cùng, Cao Tĩnh Ca thở dài: "Lâm Thù, tôi chỉ sợ nghe tin cậu gặp chuyện."

 

"Tôi biết." Lâm Thù đáp: "Tôi sẽ không sao đâu. Cô về đi, vừa chia tay thì nên nghỉ ngơi, đừng quanh quẩn đây. Tôi vừa đi cả đêm từ thành phố H về, mệt lắm, muốn ngủ."

 

Lâm Thù sốt ruột đuổi khách, Cao Tĩnh Ca đành dặn dò cậu nhớ báo tin thường xuyên, trễ một phút cũng không được.

 

Phịch!

 

Cánh cửa đóng lại, Lâm Thù buông thõng vai, mệt mỏi ngã vật ra sofa.

 

Những hành động khác thường của Tần Du Trì khiến cậu bồn chồn.

 

Lâm Thù càng nghĩ càng bứt rứt, lấy điện thoại ra, lướt qua dãy số của Tần Du Trì, ngón tay dừng lại trên nút gọi, chần chừ không dám nhấn xuống.

 

Cậu sợ nghe thấy giọng nói ấy, như thể chỉ cần nghe thôi, hình ảnh Tần Du Trì cầu xin cùng đôi mắt đau khổ ngày ấy sẽ lại hiện về.

 

Cậu không thể dùng lời lẽ tàn nhẫn để mắng mỏ Tần Du Trì, dù là vì bất cứ mục đích gì.

 

Lâm Thù thở dài, quyết định không gọi mà chuyển sang nhắn tin:

 

"Cấm tìm tôi. Cấm liên lạc với Cao Tĩnh Ca. Nếu không, tôi sẽ phong sát cậu cùng lũ đạo diễn vô dụng kia!!!"

 

Cậu thêm ba dấu chấm than cuối tin nhắn, như thể chúng có thể dọa được Tần Du Trì, dù biết hiệu quả gần như bằng không.

 

Gửi xong, Lâm Thù không dám đợi hồi âm, lập tức chặn số, giống như kẻ trộm bịt tai khi nghe chuông.

 

Làm xong tất cả, cảm giác bất lực đột ngột tràn ngập. Tinh thần và thể xác đều mỏi mệt.

 

Sao mình lại trở thành thế này?

 

Cậu trở thành kẻ yếu đuối, không dám đối mặt với Tần Du Trì, lại còn dối lừa Cao Tĩnh Ca.

 

Rõ ràng trước đây cậu không như thế...

 

Giờ đây, cậu tựa như một gã hề vô dụng, biến thành chính loại người cậu từng khinh bỉ nhất.

 

Nằm đủ trên sofa, Lâm Thù chậm rãi ngồi dậy, vào phòng tắm rửa mặt, rồi ra sân phơi nằm dài trên ghế.

 

Trời vừa hừng sáng.

 

Dù đã sang xuân, ánh nắng len qua kẽ mây vẫn không đủ sưởi ấm không khí lạnh giá của thành phố B.

 

Mặt trời cũng vô dụng, chẳng thể sưởi ấm thân thể Lâm Thù.

 

Cậu xoa chút tinh dầu tuyết tùng lên thái dương, hai tay nhét túi áo, ngây người nhìn trời quang.

 

Biệt thự trên đỉnh Hồ Quang chẳng thiếu vắng Lâm Thù.

 

Mấy căn biệt thự mới xây gần đó đã có chủ, cách sân nhà cậu chưa đầy 20 mét.

 

Tần Du Trì đứng sau rèm cửa sổ tầng hai, khoác áo gió đen, dùng ống nhòm quan sát sân phơi nhà Lâm Thù.

 

Đây là căn nhà hắn mua trước khi mất trí nhớ, vốn định làm quà bất ngờ cho Lâm Thù, nào ngờ giờ lại thành công cụ để theo dõi từng động tĩnh của người ấy.

 

Reng—

 

Điện thoại rung lên.

 

Tần Du Trì nhíu mày, mắt không rời ống nhòm, tay kia bấm nhận.

 

"Anh! Anh trốn đâu rồi? Sao em gọi mãi không thấy nghe máy!" Giọng Tần Hi Mạt gấp gáp.

 

"Anh về thành phố B rồi." Nghe ra em gái, giọng hắn dịu đi đôi phần: "Đừng lo, anh đang nghỉ ngơi, không sao."

 

"Sao anh về mà không thèm báo trước? Nửa đêm biến mất khỏi viện, suýt nữa người ta báo cảnh sát đấy!" Tần Hi Mạt trách móc.

 

Tần Du Trì thở nhẹ, đưa điện thoại ra xa: "Anh bận, chuyện không gấp thì nói sau. À, anh thuê cho em tài xế riêng, từ giờ đừng tự ý ra khỏi trường."

 

"Anh!..."

 

"Cứ thế nhé." Hắn cúp máy, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiếp tục dán mắt vào ống nhòm quan sát ngôi nhà xưa.

 

Không chỉ sân phơi, hắn thỉnh thoảng hạ ống nhòm, dùng mắt thường quét xung quanh nhà Lâm Thù như đang dò xét điều gì, rồi lại đưa mắt về phía Lâm Thù.

 

Lâm Thù kỳ lạ thật, về nhà là nằm bất động trên ghế phơi.

 

Không lạnh sao?

 

Tần Du Trì cầm bánh quy bên tay nhấm nháp, uống ngụm sữa trôi cơn đau âm ỉ từ vết thương ngực. Xong xuôi, hắn như hoàn thành nhiệm vụ do thám, lại dán mắt vào ống nhòm.

 

Khi màn đêm buông, Lâm Thù cuối cùng động đậy.

 

Đèn trong nhà bật sáng, mười phút sau thì tắt hẳn.

 

Lâm Thù ra vào vài lần, khoác thêm áo gió rồi lại nằm lên ghế.

 

Tần Du Trì điều chỉnh ống nhòm sang chế độ quan sát đêm, kéo gần khoảng cách, bỗng nhận ra chiếc áo gió quen thuộc.

 

Đó... không phải áo của mình sao?

 

Tần Du Trì khẽ hừ lạnh, lại mở tin nhắn đe dọa của Lâm Thù ra xem, môi cong lên đầy chua chát.

 

Hắn đã quá hiểu tính cách này của Lâm Thù, không bao giờ chịu nói thẳng, cứ phải dùng dằng giấu giếm.

 

Trước kia đã thế, luôn lấy chuyện người khác ra dọa hắn, lại còn khoác lác mình từng trải trăm trận, bao kẻ theo đuổi nhưng chẳng thèm nhận, khiến hắn phải sốt ruột. Rõ ràng chưa từng thổ lộ yêu đương, đời này mới chịu đến gần, bỗng dưng lại bảo "không hợp", thấy hắn bị thương thì chạy đến chăm sóc, trước một ngày xuất viện lại biến mất không lời từ biệt. Toàn làm những chuyện trái khoáy, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

 

Đồ khốn!

 

Tần Du Trì bốc tiếp chiếc bánh quy, nhai ngấu nghiến như muốn nghiền nát mọi tức giận.

 

Hai người cứ thế lặng lẽ, một nằm phơi sương, một nép sau rèm cửa, cùng chìm vào bóng đêm rồi lại tỉnh giấc đồng thời.

 

Bình minh lại đến.

 

Lâm Thù mở mắt, vẫn chẳng biết hôm nay nên làm gì, như cụ già chậm chạp vươn vai rồi xuống gara khởi động chiếc Cullinan.

 

Cậu lái xe quanh nội thành như thói quen, rồi hướng về vách núi phía xa.

 

Cullinan dừng bên vực thẳm.

 

Lâm Thù hạ cửa kính, bật radio, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, thờ ơ nghe chương trình phát thanh.

 

Bài hát trên radio chói tai quá, cậu nhếch môi chuyển sang kênh khác.

 

"Trụ trì chùa Linh Hưng bị tình nghi liên quan đến mồ mả bất hợp pháp, đã trượt chân rơi xuống vực ngày 2/3. Cảnh sát nhắc nhở người dân từng quyên góp tiền cho chùa hãy đến đồn làm thủ tục..."

 

Trụ trì chùa Linh Hưng? Giả Duyên đại sư?

 

Cái tên quen thuộc khiến Lâm Thù mở điện thoại tra cứu.

 

【 Lừa đảo mượn danh Phật giáo! Cảnh giác "đại sư" dùng hóa duyên để trục lợi! 】
【 Âm mưu chùa Linh Hưng hút máu tín đồ! Hàng vạn người bị lừa! 】
【 "Trụ trì" Giả Duyên rơi vực, thi thể vẫn chưa tìm thấy. 】

 

Lâm Thù lướt qua vài tin tức, lòng chẳng động, chỉ thấy buồn cười.

 

Đi bái Phật cầu chỉ điểm, nào ngờ gặp phải lão sư giả mượn đạo tạo phúc!

 

Thảo nào vị đại sư ấy khuyên cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, hóa ra chỉ là tên lừa đảo chuyên nghiệp, chẳng liên quan gì đến Phật pháp chân chính.

 

Lâm Thù bật cười, không chỉ vì cái chết nhục nhã của lão sư giả, mà còn vì sự ngu ngốc mê tín của chính mình.

 

Sao mình lại trở nên thế này?

 

Mê tín đến mức bị lừa bởi kẻ bịp bợm, còn tưởng đó là cứu tinh.

 

Lâm Thù lắc đầu, chuyển radio về bài hát chói tai ban nãy, mắt đăm đăm nhìn vực sâu.

 

Trượt chân...

 

Trượt chân?

 

Tin tức vừa rồi bỗng vang vọng trong đầu.

 

Lâm Thù chợt tỉnh như được khai ngộ, tựa hồ hai mạch Nhâm Đốc thông suốt.

 

Chỉ cần giả vờ trượt chân, không để lộ bất kỳ dấu hiệu tự hủy hoại nào, chẳng phải sẽ ổn thỏa sao?

 

Đời người đầy tai nạn bất ngờ, nếu trong mắt Cao Tĩnh Ca và Biên Tinh Lan, cậu chết vì tai nạn chứ không phải tự sát, họ sẽ không dằn vặt vì đã không phát hiện dấu hiệu bất thường, cũng mau chóng nguôi ngoai.

 

Nghĩ vậy, Lâm Thù lập tức xuống xe, chụp vài bức ảnh phong cảnh đăng lên trang cá nhân, kèm câu cửa miệng của giới thành đạt: "Dừng chân ngắm cảnh, bạn sẽ thấy cuộc sống muôn màu tươi đẹp!"

 

Rất nhanh, tin nhắn của Cao Tĩnh Ca hiện lên:

 

【 Cao Tĩnh Ca: Cậu đi đâu thế? 】
【 Lâm Thù: Tôi đi leo núi, rèn luyện sức khỏe. 】

 

Như dự đoán, cô không nghi ngờ, chỉ chia sẻ kinh nghiệm leo núi an toàn, dặn mang đủ nước và đồ ăn.

 

Mấy ngày sau, Lâm Thù đều đặn đăng ảnh "leo núi", cố tạo hình ảnh người thành đạt yêu thể thao.

 

Dần dà, dù có hôm quên báo an toàn, Cao Tĩnh Ca cũng không thúc giục như trước, chỉ đợi ảnh sáng hôm sau.

 

Khi thấy đã đủ tin tưởng, Lâm Thù lái xe đến đoạn vực xa hơn, xuống xe trong bộ đồ thể thao đắt tiền, trán buộc dây đeo.

 

Chỉ tiếc sau cú rơi này, bộ đồ sẽ chỉ còn là mảnh vải nhuộm máu.

 

Nhưng không sao, cậu chết vì tai nạn, không phải tự kết liễu.

 

Lâm Thù bình thản bước về phía vực, như bị ánh nắng thu hút, dang rộng hai tay.

 

Tiết trời đã ấm dần.

 

Khi ánh mặt trời ửng hồng chiếu lên mặt, Lâm Thù chợt nhận ra: Mùa xuân thực sự đến rồi.

 

Và tự do, cũng sắp thuộc về cậu.

 

Lần này, mong trời cao đừng bắt cậu sống lại nữa.

 

Lâm Thù nhắm mắt, bước chân ra khoảng không.

 

"Em làm gì vậy?!"

 

Trời đất quay cuồng điên đảo, cổ áo bỗng chốc bị giật siết chặt cổ, Lâm Thù như con gà bị nắm gáy, bị người ta quăng phịch xuống đất.

 

Kế hoạch đổ vỡ.

 

Lâm Thù ngồi bệt dưới đất, bất đắc dĩ mở to mắt, đối diện là đôi mắt đỏ ngầu của Tần Du Trì.

 

Khoảnh khắc bị ngăn cản, Lâm Thù tưởng chừng muốn nổi điên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tần Du Trì, cậu bỗng nghẹn lời, những lời định thốt ra như tan theo hơi thở, bị gió cuốn đi mất.

 

Tần Du Trì trông giận dữ khôn cùng, sắc mặt xám xịt, toàn thân phủ đầy vẻ mệt mỏi.

 

Lâm Thù ngồi im như tượng đá, cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành cúi đầu tránh ánh nhìn của đối phương.

 

"Anh hỏi em, Lâm Thù, vừa rồi em định làm gì?!" Tần Du Trì túm cổ áo cậu lên, hai tay siết chặt vai, khóe mắt như muốn nứt ra mà gầm lên.

 

Lâm Thù cắn môi, lòng dâng lên nỗi hổ thẹn mơ hồ, dù cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thấy xấu hổ.

 

Như thể... bị người khác phát hiện ý định tự sát là chuyện vô cùng nhục nhã.

 

Tần Du Trì thấy cậu im lặng, càng thêm phẫn nộ, bàn tay nắm chặt vai hắn run rẩy, lực đạo mạnh đến nỗi xương vai đau nhức.

 

"Em muốn chết phải không? Em dám chết thử xem!" Không nhận được câu trả lời, Tần Du Trì tự mình suy đoán.

 

"Hay là em không dùng những thủ đoạn bẩn thiểu để uy hiếp anh nữa thì trong lòng em sẽ bứt rứt không thoải mái? Em sẽ cảm thấy nhàn chán không thú vị, không muốn sống nữa?"

 

Tần Du Trì càng nói càng đau đớn, hơi thở gấp gáp, một tay ôm ngực ho sặc sụa, "Lâm Thù, em thích dùng những cách bẩn thỉu đó để bắt anh yêu em, đúng không? Được, cứ tiếp tục đi, đời này anh phụng bồi em đến cùng!"

 

"Khụ... khụ khụ!"

 

Tiếng ho càng lúc càng dữ dội, Lâm Thù không nhịn được quay đầu lại, chạm phải đôi mắt đỏ ngầu đầy thống khổ của Tần Du Trì.

 

"Em..." Lâm Thù không dám nhìn thẳng, vội quay đi, lí nhí nói: "Trước đây là em sai, xin lỗi. Sau này em sẽ không làm thế nữa, anh đừng sợ."

 

Cậu vừa dứt lời, Tần Du Trì chẳng nói gì, chỉ còn tiếng thở gấp vang lên trong khoang xe.

 

Một lúc sau, Tần Du Trì khẽ hỏi: "Lâm Thù, em có muốn chết không? Trả lời anh."

 

Lâm Thù cúi đầu, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể thừa nhận chuyện nhục nhã ấy.

 

Tần Du Trì như đã có đáp án, cười gật đầu một cách quái dị, lẩm bẩm: "Em muốn chết... Hóa ra em thật sự muốn chết..."

 

"Được, không sao, em muốn chết cũng được, anh bồi em cùng đi."

 

Nói rồi, Tần Du Trì túm lấy Lâm Thù, lôi cậu như kéo xác về phía chiếc Cullinan đỗ gần đó.

 

Tần Du Trì vừa đi vừa lẩm bẩm, miệng nhoẻn cười, mắt sáng rực như kẻ điên.

 

"Anh làm gì vậy?!" Đến cửa xe, Lâm Thù càng thấy bất an, hai tay bám chặt khung cửa, nhất quyết không chịu lên.

 

Tần Du Trì cười mở cửa, tự mình leo lên ghế lái, rồi dùng sức đẩy Lâm Thù vào trong, đóng sầm cửa lại.

 

"Lần này em lại định đi trước... Bất quá không sao, lần này chúng ta cùng nhau, anh sẽ không đau." Tần Du Trì chuyển sang ghế lái, mắt đờ đẫn nhìn vực thẳm phía trước, khóa chặt tất cả cửa.

 

"Không sao đâu..."

 

Tần Du Trì thẫn thờ nhìn phía trước, tay phải với lấy cần số, gạt thẳng lên chế độ lái, sau đó đạp mạnh chân ga.

 

Nhưng xe vẫn bất động. Tần Du Trì cúi xuống, chợt tỉnh ngộ: "À... suýt quên khởi động."

 

Tần Du Trì như kẻ mất trí.

 

Lâm Thù nhìn cảnh tượng ấy, da đầu tê dại, khi Tần Du Trì sắp chạm vào nút khởi động, cậu vội giật lấy tay đối phương.

 

Động cơ nổ máy, Tần Du Trì quay sang cười dịu dàng: "Đừng sợ, Thù Nhi, dưới vực này toàn đá, sẽ không đau đâu."

 

Nói xong, hắn ấn mạnh nút khởi động, động cơ xe gầm lên.

 

Tần Du Trì sao có thể chết theo cậu?!

 

Lâm Thù hoảng hốt, trong tích tắc đập tắt máy, xe lại im bặt.

 

Tần Du Trì "Hử?" một tiếng, tưởng mình chưa khởi động, lại định với tay ấn lần nữa.

 

Tần Du Trì thật sự điên rồi!

 

Lâm Thù trong cơn hoảng loạn, mò được chìa khóa trong túi áo, vội ném ra ngoài cửa sổ về phía vực thẳm.

 

Chìa khóa văng ra, vẽ một đường cong trong không trung.

 

May mắn thay, nó rơi xuống mép vực, lăn vài vòng rồi rơi tõm xuống vực sâu, chiếc xe thoát khỏi tầm kiểm soát chết chóc.

 

Tần Du Trì vẫn đang bối rối ấn nút khởi động, nhưng lần này, xe không thể nổ máy.

 

Lâm Thù thở hồng hộc dựa vào ghế, nhìn Tần Du Trì điên cuồng, trong lòng bỗng bốc lên ngọn lửa giận dữ.

 

"Ai cho anh động vào xe của tôi?!" Lâm Thù không kìm được nữa, một quyền đấm thẳng vào mặt Tần Du Trì.

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Không đầu óc & không cao hứng (không phải)

 

Chú ý: 

 

Hành động nguy hiểm, tuyệt đối không bắt chước trong đời thực!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.