🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Yeekies

 

Lâm Thù bịt chặt miệng Tần Du Trì, suýt nữa bóp cả mũi khiến hắn ngạt thở.

 

Tần Du Trì vội giơ tay đầu hàng, ra hiệu sẽ không nói nữa, Lâm Thù mới buông tay.

 

Thấy hai người đã tạm ổn, Cao Tĩnh Ca lại sốt ruột: "Lâm Thù, không còn thời gian nữa, trước hết cậu nên đưa Tần tiên sinh chuyển viện."

 

Lâm Thù không hiểu tại sao Cao Tĩnh Ca lại sợ Lâm Cảng đến thế.

 

Lâm Cảng bề ngoài hung hãn nhưng thực chất chỉ là tên lưu manh đã bị xã hội đào thải. Thời đại này, ai còn đọc báo giấy? Ai còn làm ăn kiểu quan hệ nhân tình cổ hủ?

 

Những người khác đều đã biết dùng điện thoại thông minh xem tin tức, vậy mà Lâm Cảng vẫn ôm khư khư cái điện thoại cục gạch nạm vàng, tự đắc như thể mình là bậc quyền quý.

 

Lâm Thù vốn coi thường Lâm Cảng, thậm chí ghét cay ghét đắng cái danh cha của cậu. Dĩ nhiên, cậu cũng khinh bỉ những thành viên khác trong gia tộc họ Lâm, bởi họ đều mang vẻ kiêu ngạo quý tộc lỗi thời.

 

Nhưng cậu cũng hiểu nỗi lo của Cao Tĩnh Ca, bởi lần trước hắn bị bắt đi, đã bị đánh đến xuất huyết dạ dày. Cao Tĩnh Ca sợ Lâm Cảng cũng là điều dễ hiểu.

 

"Không sao, tôi có vệ sĩ mà. Cùng lắm thì đánh nhau trong bệnh viện, chuyện nhỏ như con thỏ." Lâm Thù bắt chước phong thái điện ảnh của Tần Du Trì, dùng giọng điệu bông đùa để trấn an Cao Tĩnh Ca.

 

Thấy Lâm Thù thản nhiên như vậy, Cao Tĩnh Ca càng thấy mình như kiến bò trên chảo nóng, hoàng đế không gấp mà thái giám đã vội.

 

"Thật sự không đi?" Cao Tĩnh Ca lo lắng hỏi.

 

"Không đi." Lâm Thù phẩy tay: "Cô yên tâm, Lâm Cảng chẳng là gì cả, tôi vài câu là đuổi được hắn. Cô về trước đi, đừng để Lâm Cảng thấy cô."

 

Cao Tĩnh Ca đắn đo một lúc, vẫn không yên tâm: "Tôi đợi ở ngoài, nếu có chuyện gì cậu nhắn tin ngay, tôi sẽ tìm người đến giúp."

 

Thế kỷ 21 rồi, còn đánh nhau làm gì? Đâu phải thời xã hội đen xưa cũ.

 

Lâm Thù đẩy Cao Tĩnh Ca ra cửa: "Cô đừng có lo, về nhà nghỉ đi. Nếu nguy cấp, tôi sẽ báo ngay."

 

Đuổi xong Cao Tĩnh Ca, Lâm Thù ra ngoài báo với vệ sĩ, đồng thời nhờ bác sĩ bệnh viện chuẩn bị ứng cứu. Sau đó, cậu xuống nhà ăn mượn một con dao chặt thịt kiểu Tây, giấu sau lưng rồi mới quay về phòng bệnh, lặng lẽ chờ đợi.

 

"Lát nữa đừng có nói bậy, cứ giả vờ ngủ." Lâm Thù cảnh cáo Tần Du Trì.

 

Tần Du Trì bĩu môi, không đáp, kéo chăn lên tận cổ, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.

 

Không lâu sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Bên ngoài cửa xảy ra xô xát, tiếng vệ sĩ ngăn cản, tiếng bác sĩ chất vấn.

 

Có lẽ Lâm Cảng quá hung hăng, chẳng mấy chốc cửa phòng đã bị phá tung.

 

Lâm Thù khoanh tay, mắt lạnh nhìn cảnh tượng hỗn loạn ngoài hành lang.

 

Bác sĩ và bảo vệ cố gắng ngăn cản đám người xông vào, vệ sĩ hai bên giằng co, bệnh nhân các phòng khác đứng xem náo nhiệt. Còn Lâm Cảng vẫn giữ vẻ mặt tự đắc ngạo mạn như thường lệ.

 

Lâm Thù thấy xấu hổ thay, trợn mắt quát: "Một mình ông vào đây, mau đóng cửa lại!"

 

Lâm Cảng tưởng Lâm Thù sợ hãi, bước vào phòng với vẻ đắc ý.

 

Nhưng thực ra, bản thân Lâm Cảng không được ung dung như vẻ ngoài. Mấy tháng không gặp, tóc hắn bạc thêm nhiều, nếp nhăn trên trán và khóe mắt cũng sâu hơn.

 

Xem ra tình hình tập đoàn không khả quan, Tạ Kỳ Quân cũng khó xoay chuyển, Lâm Cảng hẳn là đang như ngồi trên đống lửa.

 

Nghĩ đến đó, Lâm Thù bật cười, vui sướng trước cảnh kẻ khác gặp nạn.

 

Lâm Cảng thấy cậu cười, tức giận châm chọc: "Xấu xí y hệt con quỷ chết đói, xem ra rời khỏi Lâm gia, mày cũng chẳng khá hơn."

 

Tần Du Trì nghe hai chữ "quỷ đói chết" bật cười khẽ, chợt hiểu tại sao Lâm Thù mắng người lại có khí thế như thế, hóa ra là học lỏm từ Lâm Cảng.

 

Tiếng cười vang lên khiến Lâm Thù đảo mắt nhìn sang, trừng trừng vào Tần Du Trì. Hắn ta liền ngừng cười, nhưng đôi mắt vẫn mở to, dù Lâm Thù có dùng ánh mắt cảnh cáo thế nào cũng không chịu nhắm lại giả vờ ngủ.

 

Lửa đang cháy lại đổ thêm dầu.

 

Lâm Thù chán ghét không thèm để ý tên điên này, quay sang Lâm Cảng: "Tôi gầy là vì sống lâu. Đời người ăn bao nhiêu cơm là có số, ai ăn hết trước thì đi trước. Không như ông, thấy thịt cá là nhét đầy bụng, rồi thành quỷ đoản mệnh."

 

Lâm Thù vốn giỏi bịa chuyện, chuyên chọc đúng chỗ đau của người khác, bất kể quan hệ huyết thống, càng thấy đối phương tức giận càng khoái chí.

 

Quả nhiên, Lâm Cảng nghe cậu chửi mình đoản mệnh, mặt mày biến sắc, giận dữ bước tới định dạy cho Lâm Thù một bài học.

 

Nhưng Lâm Thù chỉ khinh khỉnh nhìn, chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn nắm đấm hơi run run, như muốn đánh cả trưởng bối, hành vi đại nghịch bất đạo.

 

Lâm Cảng hơi e dè, bản thân giờ chỉ là ông lão gân xương, trong khi Lâm Thù đang trẻ trung. Hắn liền chuyển ánh mắt sang Tần Du Trì, tên bệnh nhân nằm đó.

 

Tần Du Trì chẳng đáng sợ, chỉ là tiểu bối từ gia tộc suy tàn. Lâm Cảng bỏ qua Lâm Thù, mặt âm trầm tiến về phía giường bệnh.

 

Lâm Thù nhíu mày, ghê tởm trước sự hèn hạ của Lâm Cảng, cũng chỉ có hắn mới đi bắt nạt kẻ tàn tật.

 

"Mày dám bước thêm bước nữa thử xem?" Lâm Thù rút dao sau lưng, chĩa thẳng vào Lâm Cảng.

 

Lâm Cảng không ngờ Lâm Thù dám lấy dao uy hiếp, đang định nổi giận, bỗng nghe cậu trầm giọng: "Ông tin không, tôi sẽ dùng dao rạch nát mặt ông cùng thằng con ngu ngốc của ông? Từng nhát từng nhát, đến mức không còn nhận ra hình người?"

 

Lâm Thù sao lại bắt chước lời thoạt kịch của hắn?

 

Tần Du Trì nghe thấy quen quen, liếc sang dò hỏi. Nhưng Lâm Thù chẳng thèm đáp, mũi dao kề sát mặt Lâm Cảng, chỉ còn vài li nữa là chạm da.

 

Lâm Cảng tay không, không có vũ khí, bị lưỡi dao sắc nhọn đe dọa, bất giác lùi vài bước.

 

"Lâm Thù, mày lại bênh kẻ ngoài? Hắn muốn tống em trai mày vào tù, mày còn giúp hắn? Đi hỏi thiên hạ xem, có đứa con nào như mày không?" Đánh không được, Lâm Cảng chuyển sang đi bài tình cảm.

 

Lâm Thù nhếch mép, khinh bỉ: "Lâm Kỳ Tâm tự làm tự chịu, đáng bị vào tù. Không phải anh ấy tống, mà là luật pháp. Không có anh ta, người khác cũng sẽ tố giác."

 

"Còn nữa, anh ấy không phải người ngoài. Anh ấy là người nhà, được tôi bảo kê. Hiểu chưa?" Lâm Thù nói từng chữ rõ ràng.

 

Người nhà...

 

Tần Du Trì nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, trong lòng ngọt ngào, rất hài lòng với cách xưng hô này.

 

Lâm Cảng sửng sốt giây lát mới hiểu ra, giận dữ chỉ vào hai người, tức đến mức không thốt nên lời.

 

Thấy Tần Du Trì cười, Lâm Cảng càng tức, đang định chửi rủa, bỗng nghe Tần Du Trì lên tiếng: "Lâm thúc thúc, ngài còn nhớ Tô Thanh Mẫn không? Mấy hôm trước tôi vừa gặp bà ấy."

 

Tô Thanh Mẫn?

 

Lâm Thù nghe cái tên quen thuộc, cố nhớ lại mới biết đó là mẹ mình.

 

Tần Du Trì nhắc đến bà ấy làm gì?

 

Nhưng Lâm Cảng bỗng mặt trắng bệch, thậm chí có chút hoảng hốt. Lâm Thù đoán ngay, chắc lão già này từng làm chuyện bất nhân, bị Tần Du Trì nắm được điểm yếu.

 

Thấy Lâm Cảng cứng họng, Tần Du Trì càng đắc ý: "Dù sao ngài cũng từng làm giả chứng nhận tâm thần rồi. Lần này, ngài cứ dùng cách đó cứu Lâm Kỳ Tâm, xưa nay quen tay mà."

 

Lâm Thù im lặng, âm thầm phân tích lời Tần Du Trì.

 

Nếu Lâm Cảng từng làm vậy, rất có thể là với mẹ cậu. Vậy bà ấy giờ ở đâu? Trong viện tâm thần?

 

Lâm Thù bất chợt rùng mình, nhớ lại tháng ngày bị giam ở An Bình Viện, lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, tim đập loạn nhịp.

 

Cậu hít sâu, kìm nén cảm xúc, lưỡi dao vẫn chĩa thẳng, không để lộ chút sơ hở.

 

"Mày gặp bà ấy ở đâu?" Lâm Cảng trầm giọng hỏi sau một hồi im lặng.

 

Tần Du Trì cười: "Đương nhiên là ở Tô gia. Bà ấy vừa về nhà, tôi còn mang quà đến thăm. Bác Tô quý tôi lắm, cứ muốn gả con trai cho tôi."

 

Cả phòng bệnh chìm vào im lặng. Hai người đứng đó đều đăm chiêu, riêng tên bệnh nhân nằm thản nhiên, đắc ý.

 

"Lâm tiên sinh, cảnh sát đã tới!" Tiếng gọi vang lên ngoài cửa.

 

Lâm Cảng tỉnh táo, chuyến này chẳng thu hoạch gì, lại còn bị hai kẻ trẻ tuổi chửi cho tơi bời, tức đến nghẹn lời.

 

"Lâm thúc thúc, ngài không đi thì sắp vào tù ngồi chung với con trai đấy." Tần Du Trì chống tay sau gáy, thư thái.

 

Lâm Cảng tức giận nhưng đành bỏ đi, chỉ kịp ném lại câu không đáng sợ: "Mày đợi đấy!"

 

Cảnh sát đã tới ngoài cửa, nhưng Lâm Thù chẳng thiết tha đối phó, bảo vệ sĩ ra làm việc, còn mình ngồi thừ trên giường, trống rỗng.

 

Căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe cả tiếng nói chuyện ngoài hành lang.

 

Lâm Thù không dám nghĩ sâu, sợ sự thật đúng như mình tưởng.

 

Nếu Lâm Cảng thật sự nhốt mẹ cậu trong viện điều dưỡng, thì hai mươi năm qua cậu thờ ơ, chẳng phải đã trở thành đồng lõa?

 

Cậu thậm chí không nhớ rõ mặt Tô Thanh Mẫn, chỉ mơ hồ nhớ cái tên.

 

Có lẽ vì cảm giác tội lỗi, cậu sợ hãi, không dám tưởng tượng cảnh bà ấy bị giam cầm, càng không dám hỏi Tần Du Trì.

 

Lâm Thù đang định buông mình vào khoảng không, chẳng thiết tha nghĩ ngợi điều gì, bỗng một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, phá tan sự thẫn thờ của cậu.

 

"Thằng điên này cười cái gì thế?"

 

Lâm Thù hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Tần Du Trì.

 

Tần Du Trì đang chăm chú xem điện thoại, dường như phát hiện điều gì thú vị, cười khúc khích không ngừng, hai mắt lấp lánh, toàn thân tràn đầy sinh khí.

 

Lâm Thù thở dài, đã quá quen với cảnh này. Cậu khoanh tay tựa vào mép giường, mệt mỏi nhìn Tần Du Trì, kiên nhẫn chờ hắn "phát điên" xong rồi mới hỏi.

 

Ngón tay Tần Du Trì liên tục lướt trên màn hình, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, toát ra vẻ ma mị như quỷ hồn hiện thế.

 

Nhận ra ánh mắt dò xét bên cạnh, Tần Du Trì chậm rãi ngẩng đầu, gặp ánh nhìn của Lâm Thù, hỏi: "Sao thế?"

 

"Anh đang xem gì mà cười như điên vậy?" Lâm Thù nhếch cằm hỏi.

 

"Anh đang xem hot search, chú Lâm lên hot search rồi này. Xem này, người ta chửi ổng kinh quá!" Tần Du Trì trả lời bằng giọng điệu phóng đại.

 

Nhìn vẻ mặt giả tạo của Tần Du Trì, Lâm Thù lập tức hiểu, hắn lại âm thầm làm trò gì đó.

 

Nhưng trên hot search không hề có tên Lâm Cảng, mà chỉ thấy dòng chữ: 【Tần Du Trì bị thế lực đen đánh trọng thương】. Dân mạng đang xôn xao bàn tán "thế lực đen" là ai, cuối cùng "truy ra" chính là Lâm Cảng, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Lâm thị.

 

Đây hoàn toàn là tin giả, nhưng việc Tần Du Trì trọng thương nhập viện là thật, còn Lâm Cảng dẫn người xông vào bệnh viện gây náo loạn cũng là thật.

 

Nhưng thời điểm tin tức được đăng, Lâm Cảng thậm chí còn chưa tới bệnh viện, rõ ràng đây là tác phẩm của Tần Du Trì.

 

Lâm Thù lướt qua những bình luận chửi bới Lâm Cảng, lòng dửng dưng, chỉ cảm thán Tần Du Trì quỷ kế đa đoan, dù sống lại một kiếp vẫn không bớt xảo trá.

 

"Chửi ổng trên mạng có ích gì? Lão già đó còn chẳng dùng WeChat, làm sao thấy được?" Lâm Thù bĩu môi.

 

"Anh đâu cần ổng thấy, anh chỉ muốn mọi người nhận rõ bộ mặt chú Lâm thôi, gọi là 'dẫn lửa' ấy mà." Tần Du Trì đắc ý đáp.

 

Nghe không ổn, Lâm Thù linh cảm chuyện chẳng lành, trầm giọng hỏi: "Tần Du Trì, anh lại định làm gì?"

 

"Anh chẳng định làm gì cả." Tần Du Trì nhún vai: "Chờ khi chú Lâm đưa Lâm Kỳ Tâm ra khỏi tù, dư luận sẽ thành: 'Bệnh tâm thần tiện lợi thật, phạm tội gì cũng thoát được', 'Thế lực đen coi thường pháp luật'."

 

Tần Du Trì nói say sưa, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thù.

 

"Tiếp theo, Hiểu Bách sẽ lên tiếng tố cáo Lâm Kỳ Tâm dùng thuốc mê hiếp dâm. Chú Lâm muốn giúp hắn thoát tội, nên đưa hắn vào viện tâm thần Đào gia dưỡng bệnh. Đào Liễm biết hắn là em trai em, nên căm hận, bí mật sai bác sĩ tra tấn hắn đến mức... thành thằng ngốc."

 

Lâm Thù càng nghe càng rùng mình, thậm chí thấy Tần Du Trì đáng sợ hơn cả chính mình.

 

"Sao anh biết họ sẽ làm thế? Anh đâu phải nhà tiên tri." Lâm Thù cố hỏi.

 

"Anh đâu có biết. Anh chỉ gợi ý chút xíu cho Hiểu Bách, còn họ làm gì là quyền tự do của họ. Anh chỉ mua vài 'thủy quân', khống chế chút dư luận, việc họ làm liên quan gì đến anh?"

 

Tần Du Trì vẻ mặt vô tội, khóe miệng nhếch lên đầy hứng thú, như một kẻ đứng sau giật dây mà vẫn tỏ ra thanh cao.

 

Lâm Thù im lặng, vì Tần Du Trì lúc này quá xa lạ, khiến cậu sợ hãi. Cậu không dám nghĩ vì sao Tần Du Trì lại trở nên như vậy.

 

Tần Du Trì chợt nhớ ra, bổ sung: "À, dì Tô cũng sẽ xuất hiện, tố cáo chú Lâm bắt giữ bà trái pháp luật."

 

Nghe đến mẹ mình, Lâm Thù càng hoảng hốt, giọng khẽ run: "Bà ấy... giờ ra sao?"

 

"Bà vẫn ổn. Em muốn gặp bà ấy không? Bà ấy rất nhớ em."

 

"Chỉ cần bà ấy ổn là được... Tạm thời, tôi chưa muốn gặp." Lâm Thù thu mình như rùa rụt cổ, sợ phải đối mặt với quá khứ, sợ cả Tần Du Trì.

 

Tần Du Trì gật đầu tỏ vẻ thông cảm, rồi hỏi: "Vậy khi chú Lâm và Lâm Kỳ Tâm 'xong đời', em có thể làm hòa với anh không?"

 

Sao hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện này?

 

Lâm Thù bật cười, lắc đầu: "Lâm Cảng không dễ 'xong đời' đâu. Hắn có quan hệ khắp nơi, anh đừng quá đà kẻo khiến hắn nổi điên, hắn có thể mang dao tới chém anh thật đấy."

 

"Vậy sao? Như thế mà vẫn chưa xong?" Tần Du Trì nhíu mày, lẩm bẩm: "Vậy anh phải nghĩ cách khác... làm sao để giết hắn..."

 

Gương mặt Tần Du Trì lạnh lùng, không còn nụ cười, chỉ tập trung suy nghĩ xem nên kết liễu Lâm Cảng thế nào.

 

Lâm Thù rùng mình, Tần Du Trì lúc trầm tư còn đáng sợ hơn lúc cười nói.

 

Bề ngoài bình thường, nhưng bên trong đã vỡ vụn đến tận cùng, ánh mắt điên cuồng khiến người ta phát hoảng.

 

Lâm Thù thở dài, đột nhiên quay ra cửa.

 

Tần Du Trì ở sau gọi với theo, giọng bất mãn: "Em định đi đâu thì nói trước với anh một tiếng được không?"

 

Lâm Thù mệt mỏi quay lại, nở nụ cười nhạt: "Tần Du Trì, tôi đi làm thủ tục chuyển viện cho anh. Giờ anh nên sang khoa tâm thần thì hơn."

 

---

 

Tác giả có lời:

 

Tần Du Trì: "Anh không bệnh!" (từ trên giường nhảy dựng lên)

 

Lâm Thù: "Im đi." (ấn xuống giường trở lại)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.