🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Yeekies

 

Tần Du Trì nói xong câu "ngủ ngon" liền chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng.

 

Nhưng Lâm Thù thì lại cứ trằn trọc không yên. Cậu nhắm mắt, đầu suy nghĩ miên man, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ nhưng vô cùng khó khăn. Trong lòng cậu bỗng chợt dâng lên một nỗi bồn chồn, bên tai lại văng vẳng lời nói của bác sĩ Hồ.

 

Nhắm mắt hồi lâu mà chẳng thấy buồn ngủ, Lâm Thù bất lực buông xuôi, mở mắt ra lần nữa.

 

Cửa sổ không đóng kín, còn chừa một khe hở nhỏ. Gió đêm lạnh lẽo lẻn qua khe cửa, luồn vào phòng, lướt nhẹ trên mái tóc của Lâm Thù, khiến trán cậu hơi ngứa ngáy.

 

Lâm Thù đưa tay gạt tóc, quay đầu nhìn về hướng gió thổi.

 

Đêm nay trăng sáng lạ thường, ánh trăng tràn qua cửa sổ, dập dờn trên tường như sóng nước, tạo thành những vệt sáng lung linh mờ ảo.

 

Năm giác quan của cậu dường như xảy ra vấn đề.

 

Vì sao Lâm Thù ngỡ như mình ngửi thấy mùi hương của ánh trăng, hơi lạnh, nhưng không đến mức băng giá như tuyết. Nếu phải ví von, đó là mùi hương dịu nhẹ của suối trong vắt phảng phất hương trúc diệp.

 

Nghĩ vậy, Lâm Thù bật cười thầm. Ánh trăng làm gì có mùi? Cậu ở cùng kẻ điên hơi lâu, chẳng lẽ cũng sắp hóa điên?

 

Cậu quay đầu đi, nhắm mắt lại, không nhìn ánh trăng nữa, nhưng mùi hương kia vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi.

 

Gió mang theo hương thơm lan tỏa khắp phòng, khiến lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác khó tả.

 

Lòng bàn tay ấm nóng. Hơi ấm từ cơ thể Tần Du Trì truyền qua đầu ngón tay, len lỏi vào từng kẽ tay của Lâm Thù.

 

Vì đã ngủ say, tay Tần Du Trì dần nới lỏng, cái nắm đã không còn chặt như lúc đầu.

 

Lâm Thù khẽ siết các ngón tay, cậu nhẹ giữ lấy bàn tay Tần Du Trì, rồi thả lỏng người theo làn gió đêm, chìm vào giấc ngủ.

 

---

 

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Cao Tĩnh Ca đã vội vã đến phòng bệnh, tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ.

 

Tần Du Trì vẫn còn ngủ, Lâm Thù đã thức dậy từ lâu. Nghe tiếng động, cậu mở cửa phòng, giật mình trước đống hành lý chất đầy trên tay Cao Tĩnh Ca.

 

"Sao cô mang nhiều đồ thế này?" Lâm Thù vội đỡ lấy chiếc túi lớn nhất, nhíu mày hỏi: "Tạ Nghị đâu? Sao không nhờ anh ta mang giúp?"

 

Túi đồ nặng trĩu, Lâm Thù cầm mỗi tay một chiếc đã thấy mỏi nhừ, vậy mà Cao Tĩnh Ca một mình xách tới tận bốn túi.

 

Cao Tĩnh Ca cúi đầu, im lặng không đáp, chỉ lẳng lặng đặt hai túi nhỏ hơn vào phòng.

 

Lâm Thù mở một trong số đó, phát hiện bên trong toàn là bánh quy và bắp rang cậu thường ăn, cùng món "Phí Nam Tuyết" từ tiệm bánh nổi tiếng ở thành phố S.

 

Chiếc túi khác chứa đủ loại đồ bổ dưỡng: hạt cá biển sâu, kỷ tử... Lâm Thù kinh ngạc, không hiểu sao chỉ một đêm Cao Tĩnh Ca có thể thu thập được nhiều thứ đến vậy.

 

"Tạ Nghị đi đâu rồi?" Lâm Thù lại kéo ra hai túi khác.

 

Một túi đựng đầy mỹ phẩm dưỡng da, túi còn lại là... những vật dụng "người lớn".

 

Lâm Thù vội vàng gấp túi lại, ho khan một tiếng, ngượng ngùng nhìn Cao Tĩnh Ca.

 

Cô vẫn cúi đầu, không nói gì.

 

Lâm Thù thấy không ổn, đặt tay lên thái dương Cao Tĩnh Ca, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.

 

Đôi mắt cô sưng húp, đỏ ngầu, rõ ràng đã khóc suốt đêm và không ngủ được.

 

"Cô không cần phải lo lắng quá..." Lâm Thù bỗng dịu giọng, lòng chùng xuống, tay cũng buông lỏng, không biết nói gì hơn.

 

Im lặng một lúc, cậu lại hỏi: "Tạ Nghị đâu rồi?"

 

"Tôi không muốn anh ấy biết cậu bị bệnh." Cao Tĩnh Ca khàn giọng giải thích.

 

Gương mặt cô lộ rõ vẻ yếu đuối, e dè, như thể sợ người khác biết cậu bệnh, sợ hình tượng trong mắt họ sụp đổ.

 

Lâm Thù nhìn vẻ mặt ấy, chợt nghĩ: Khi mình chối bỏ và trốn tránh, có phải cũng giống như thế này không?

 

Nhưng đây đâu phải chuyện xấu hổ, sao Cao Tĩnh Ca lại phải giấu giếm?

 

Cậu bối rối nhìn cô, rồi chợt hiểu: Khi người khác thấy mình trốn tránh, có lẽ họ cũng bối rối như mình lúc này.

 

Nghĩ vậy, lòng cậu bỗng nhẹ nhõm hơn.

 

Lâm Thù khẽ mỉm cười, dùng ngón tay chọc chọc vào vai Cao Tĩnh Ca:

 

"Chẳng có gì đâu, bác sĩ bảo chỉ cần tôi chăm chỉ trị liệu, sớm muộn cũng sẽ khá lên. Tôi cũng không ngại người khác biết chuyện này, cô không cần cố ý giúp tôi che giấu làm gì."

 

Cao Tĩnh Ca đờ người, ánh mắt thoáng chút bàng hoàng, giây lâu mới tự trách mà thốt lên:

 

"Thật ra đáng lẽ tôi nên đưa cậu đi gặp bác sĩ sớm hơn, nhưng tôi cứ không muốn tin..."

 

Lâm Thù hiểu rõ tâm lý của Cao Tĩnh Ca, vì cô sợ hãi, trốn tránh, cô không muốn tin vào sự thật rằng cậu đang mang bệnh, nên cô cứ mãi chọn cách lảng tránh, cũng giống như chính bản thân cậu vậy, đối mặt với bao chuyện cũng chỉ biết thu mình lại, chẳng dám đối diện.

 

"Bản thân tôi còn chọn cách chạy trốn, sao cô lại tự trách mình làm gì? Hoàng thượng chưa vội, thái giám đã cuống lên rồi." Lâm Thù buông lời đùa cợt, nụ cười nhẹ bẫng.

 

Cao Tĩnh Ca im lặng, tâm trạng vẫn chưa kịp lắng xuống thì tiếng gõ cửa vang lên. Chỉ khi có người lạ bước vào, cô mới gượng gạo lấy lại vẻ bình thản vốn có.

 

Tần Du Trì vẫn đang ngủ say, dáng vẻ lười nhác như một con mèo ườn mình. Cuộc trò chuyện giữa Lâm Thù và Cao Tĩnh Ca cũng chẳng đủ sức đánh thức hắn.

 

Bác sĩ Hồ đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng chỉ về phía Tần Du Trì. Lâm Thù hiểu ý, bước đến bên giường, một tay bóp lấy mũi hắn, tay kia bịt chặt miệng.

 

Tần Du Trì không thở được, chưa đầy một phút đã mở to mắt, ánh nhìn hoảng loạn. Vốn định giãy giụa, nhưng khi thấy Lâm Thù, hắn bỗng dịu lại.

 

Dù đã tỉnh, Lâm Thù vẫn không buông tay. Tần Du Trì cũng chẳng vùng vẫy, chỉ im lặng chịu đựng, nghẹt thở mà chờ.

 

Thấy hắn ngoan ngoãn đến lạ, Lâm Thù bỗng mềm lòng, vội thả ra, cúi người xuống thì thầm: "Bác sĩ Hồ tới rồi, mau dậy đi."

 

Tần Du Trì vốn đã có thể tự ngồi dậy, giờ lại nằm ì ra, giơ hai tay về phía Lâm Thù, đôi mắt long lanh đầy vẻ mong chờ.

 

Lâm Thù bất lực trước trò trẻ con này, đưa tay vòng qua lưng hắn, định đỡ dậy. Ai ngờ chưa kịp dùng sức, Tần Du Trì đã ôm chặt lấy eo cậu.

 

Lâm Thù suýt nữa đổ sập xuống ngực hắn, may mà kịp chống tay lên thành giường, tránh đè vào vết thương.

 

"Đồ gian xảo!" Lâm Thù bực mình vì trò đùa liều lĩnh của hắn, giơ tay định véo tóc, nhưng Tần Du Trì lần này chẳng chịu trốn như trước, ngược lại cười toe toét nhìn cậu.

 

Chỉ một nụ cười rạng rỡ ấy, bao tức giận trong lòng Lâm Thù bỗng tan biến.

 

"Đừng nghịch nữa, đỡ tôi dậy mau." Lâm Thù không véo tóc nữa, mà nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của hắn ra sau, ngón tay lướt qua từng sợi, âu yếm chải chuốt.

 

Tần Du Trì vẫn không chịu buông, ôm chặt eo Lâm Thù, thì thầm đủ chỉ hai người nghe thấy: "Hôn anh một cái, anh sẽ buông em ra."

 

"Tần Du Trì, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Bác sĩ Hồ đang đợi ngoài kia." Lâm Thù nhỏ giọng cảnh cáo.

 

Tần Du Trì bất chấp, nhắm mắt lại, chu môi chờ đợi.

 

Ánh mắt Lâm Thù dừng lại ở đôi môi hồng mấp máy của hắn, nghĩ bụng phải dạy cho kẻ này một bài học, bằng không hắn sẽ càng lấn tới.

 

Cậu giả vờ vuốt tóc hắn, cúi mặt xuống gần, làm như định hôn lên trán.

 

Đầu mũi chạm nhau, hơi thở quấn quýt.

 

Bỗng nhiên, Lâm Thù túm lấy hai má Tần Du Trì, dùng sức kéo sang hai bên, khiến hắn đau đến kêu lên: "Árgh...!"

 

Tần Du Trì buông tay ra, ôm mặt nhìn Lâm Thù đầy oán trách, như một đứa trẻ bị ăn hiếp.

 

Lâm Thù đứng thẳng, nhìn hắn đầy kiêu hãnh: "Dậy ăn sáng mau, đừng để lỡ buổi trị liệu."

 

Nghe vậy, Tần Du Trì quay mặt đi, giận dỗi lật người xuống giường, ngồi bệt lên xe lăn.

 

Sau bữa sáng, không chỉ Tần Du Trì, Lâm Thù cũng được mời vào phòng khám.

 

"Lâm tiên sinh, anh có thể kể lại lần đầu gặp Tần Du Trì không?" Bác sĩ Hạ hỏi.

 

Câu hỏi này đã từng được đặt ra trước đó. Lâm Thù khó hiểu, nhưng vẫn đáp: "Là tại một buổi gặp mặt của hội Thánh Tâm."

 

Bác sĩ Hạ lắc đầu: "Ý tôi là ở kiếp trước, hai người đã quen nhau thế nào?"

 

Kiếp trước?

 

Hai vị bác sĩ đều tin vào chuyện sống lại hoang đường, khiến Lâm Thù có cảm giác mình không phải đang chữa bệnh, mà nghe một vị đại sư thuyết pháp ở chùa.

 

Thấy cậu ngơ ngác, bác sĩ Hạ giải thích: "Lâm tiên sinh đừng ngạc nhiên, bệnh nhân tâm thần thường có những 'ảo tưởng kỳ lạ'. Anh và Tần tiên sinh vẫn còn khá ổn."

 

"Như thế này mà là ổn?" Lâm Thù kinh ngạc.

 

"Đúng vậy. Tôi từng gặp một bệnh nhân tự nhận mình là người sao Hỏa, bị mắc kẹt trên Trái Đất, luôn muốn đón tàu vũ trụ về quê hương, không được thì tự sát." Bác sĩ Hạ nhún vai.

 

Lâm Thù lần đầu nghe chuyện kỳ quặc như vậy: "Vậy bác sĩ có tin lời anh ta không?"

 

Thực ra, cậu đang muốn hỏi xem bác sĩ có tin mình không.

 

"Tin chứ." bác sĩ Hạ gật đầu: "Tôi tin vào lý lẽ của mỗi bệnh nhân, và cũng tin anh."

 

"Cái mgười sao Hỏa đó... sau này có bình thường lại không?" Lâm Thù hỏi về anh ta, nhưng trong lòng lại đang tự hỏi về chính mình.

 

Bác sĩ Hạ mỉm cười: "Cuối cùng anh ta đã thích nghi với cuộc sống ở Trái Đất, quyết định an cư tại đây. Như vậy cũng coi là bình thường rồi."

 

Nghe xong, Lâm Thù chợt nhận ra tư duy của mình và bác sĩ hoàn toàn khác biệt.

 

Hạ bác sĩ cho rằng nếu người bệnh có thể thích ứng với cuộc sống thường nhật thì đã là bình thường, nhưng cậu lại muốn "sửa đổi" tư tưởng của họ mới xem là ổn định.

 

"Vậy nên xin cứ yên tâm nói đi, Lâm tiên sinh. Dù ngài nói gì, tôi cũng sẽ tin tưởng." Hạ bác sĩ khẽ mỉm cười, giọng ôn tồn khích lệ.

 

Lâm Thù nghĩ đến kẻ "người sao Hỏa" kia còn chữa được, thì bệnh tình của mình chắc không nghiêm trọng lắm, nhất định cũng sẽ hồi phục tốt. Nỗi sợ trong lòng bỗng vơi đi hơn phân nửa.

 

Hít một hơi thật sâu, Lâm Thù bắt đầu kể lại, không thêm bớt một lời dối trá: "Tôi quen anh ấy trong một buổi tiệc rượu thượng lưu..."

 

Suốt mấy ngày liền, dưới sự dẫn dắt của Hạ bác sĩ, Lâm Thù đã kể rất nhiều chuyện, từ kiếp trước đến kiếp này, tỉ mỉ và chi tiết.

 

Kết quả chẩn đoán không phải do một mình Hạ bác sĩ quyết định, mà được cả phòng hội chẩn bàn bạc kỹ lưỡng, nghiêm túc như đối mặt với một ca bệnh nan giải.

 

Ngày công bố kết quả, Lâm Thù dường như có linh cảm chẳng lành, tim đập liên hồi. Chưa bước vào phòng khám, cậu đã toan quay đầu bỏ chạy.

 

Nhưng nghĩ đến thằng ngốc Tần Du Trì vẫn đang chờ mình, Lâm Thù lại tự trách, nhẹ nhàng vỗ vào mặt hai cái để lấy dũng khí, rồi bước nhanh vào phòng khám.

 

Hạ bác sĩ nhìn cậu với ánh mắt điềm tĩnh: "Lâm tiên sinh, sau khi thảo luận, tôi và lão Hồ đều cho rằng ngài mắc chứng trầm cảm nặng, chứ không phải rối loạn lưỡng cực."

 

Lâm Thù thở phào nhẹ nhõm, lòng như trút được gánh nặng.

 

Dù trầm cảm nặng cũng đáng lo, nhưng cậu đã lén tra tài liệu, biết rằng rối loạn lưỡng cực còn phức tạp và khó chữa trị hơn nhiều.

 

"Chúng tôi nhận thấy, những khoảnh khắc ngài tranh cãi với người khác rồi trở nên hưng phấn ngắn ngủi, thực ra chỉ là bản tính nguyên thủy của ngài, không phải cơn hưng cảm bệnh lý." Hạ bác sĩ giải thích.

 

Nghe vậy, Lâm Thù hơi ngượng. Cậu của quá khứ đúng là kiêu ngạo, thích chế giễu những kẻ vô dụng, đặc biệt khi thấy họ tức giận mà không thể phản bác, cậu lại càng khoái chí.

 

Xác nhận chỉ là trầm cảm, Lâm Thù hỏi ngay: "Hạ bác sĩ, vậy tôi nên dùng thuốc, trị liệu tâm lý, hay kết hợp cả hai?"

 

"Đừng vội, Lâm tiên sinh. Ngài và Tần Du Trì hãy nằm viện theo dõi thêm, tôi sẽ trả lời chính xác sau." Hạ bác sĩ nói với vẻ bí ẩn.

 

Bước ra khỏi phòng khám, Lâm Thù vẫn còn ngỡ ngàng, thẫn thờ đi về phòng bệnh.

 

Vừa đẩy cửa, cậu đã thấy Tần Du Trì đứng bên cửa sổ, dáng vẻ đờ đẫn nhìn ra ngoài. Nghe tiếng động, hắn vẫn không quay lại, như kẻ mất hồn.

 

"Tần Du Trì, anh đang nhìn cái gì?" Lâm Thù bước nhanh đến, định trách hắn sao không nằm nghỉ.

 

Tần Du Trì chậm rãi quay mặt, mắt đỏ hoe, ánh mắt chất chứa nỗi đau khiến Lâm Thù sợ hãi.

 

"Xảy ra chuyện gì? Tài chính công ty có vấn đề à?" Lâm Thù hoảng hốt hỏi dồn.

 

Tần Du Trì mím môi, lưỡng lự, muốn hỏi mà không dám, chỉ đứng im như tượng.

 

Lâm Thù nén bực, đoán già đoán non: "Hồ bác sĩ đã nói kết quả chẩn đoán của tôi cho anh?"

 

Nghe vậy, Tần Du Trì cắn chặt môi, lại hiện ra vẻ nhẫn nhục quen thuộc khiến Lâm Thù ghét nhất.

 

"Nói đi! Anh mà cứ im thin thít, tôi đánh chết anh!" Lâm Thù dọa nạt để che giấu sự hoang mang.

 

Tần Du Trì vẫn không nói gì, chỉ đột ngột ôm chặt Lâm Thù, cúi đầu gục lên vai cậu, như con chó lớn bị thương.

 

Nỗi đau từ hắn truyền sang, khiến Lâm Thù tê dại.

 

Lâm Thù cũng bị lây theo, trong lòng khó chịu, liền vòng tay ôm lấy Tần Du Trì, khẽ vỗ nhẹ lưng hắn rồi thủ thỉ: "Anh chẳng nói nửa lời, làm sao tôi biết được anh đang khổ sở vì điều gì? Chẳng lẽ nào anh lại muốn như trước kia, im lặng chịu đựng một mình hay sao?"

 

"Không phải!" Vừa nghe nhắc tới quá khứ, Tần Du Trì bỗng mở miệng, vội vàng phủ nhận: "Anh không chịu đựng nữa, anh vốn định nói mà..."

 

Lời nói dừng lại nửa chừng, Tần Du Trì lại nghẹn lời. Lâm Thù chẳng hối thúc, chỉ lặng im chờ đợi. Mãi sau mới nghe một câu xin lỗi thật nhỏ: "Thật xin lỗi..."

 

Lâm Thù hiểu vì sao hắn xin lỗi, tất cả đều bắt nguồn từ những chuyện cũ. Cậu nhẹ giọng trấn an: "Không sao đâu."

 

Ai ngờ Tần Du Trì nghe xong càng thêm đau lòng, giọng run rẩy: "Sao lại không sao? Em đã bệnh rồi! Chỉ vì cái tháng đó..."

 

Lần đầu tiên Tần Du Trì chủ động nhắc tới quá khứ, nhưng vẫn không dám nói rõ hai chữ "viện điều dưỡng", chỉ biết ôm chặt Lâm Thù như muốn ghép cậu vào xương cốt mình, dường như chỉ có cách ấy mới làm hắn vơi đi chút đau đớn.

 

Nhưng giờ đây, Lâm Thù đã không còn sợ nhắc tới tháng ngày ấy nữa. Cậu có thể bình tĩnh kể lại mọi lỗi lầm của mình với bác sĩ, dù nghĩ tới nỗi đau cậu phải trải qua, thì cậu vẫn thản nhiên đối diện.

 

Nói nhiều rồi, bỗng chẳng còn sợ nữa.

 

Lâm Thù thở dài, thầm nghĩ gã điên này còn yếu đuối hơn cả mình, chỉ nghĩ tới chuyện xưa đã đau lòng tới mức này.

 

"Không sao đâu, em biết ngày đó anh đã ra ngoài, anh không cố ý làm tổn thương em." Lâm Thù khẽ áp môi lên tóc Tần Du Trì, nhẹ đến mức hắn không thể nhận ra.

 

Bác sĩ Hồ đã cho cả hai xem lại đoạn ghi hình cuộc trò chuyện, để họ không phải giải thích với nhau lần nữa trong đau đớn.

 

"Thật xin lỗi." Lâm Thù thở nhẹ: "Trước kia em đã dùng sai cách, khiến anh đau khổ, anh có thể tha thứ cho em không... ca ca?"

 

"Anh tha thứ." Tần Du Trì nắm chặt vạt áo Lâm Thù, hỏi khẽ: "Còn em... em có thể tha thứ cho anh không?"

 

Tần Du Trì vốn chẳng cần cậu tha thứ.

 

Lâm Thù bật cười, vẫn dịu dàng đáp: "Em tha thứ cho anh."

 

Lời tha thứ chỉ là hình thức, bởi Tần Du Trì đã sớm không trách cậu, còn cậu thì chưa từng oán hận Tần Du Trì.

 

Nhưng họ đều cần một nghi thức để hòa giải, rồi cùng nhau bước tiếp.

 

Hai người ôm nhau trước cửa sổ, lặng im chẳng nói, bởi chỉ cần vòng tay ấy là đủ an toàn, như hai cực nam châm không thể tách rời, chia lìa sẽ là nỗi đau xé lòng.

 

Đến bữa tối, Tần Du Trì đã khác.

 

Mấy ngày trước, mỗi người ăn một mình. Lâm Thù ăn ít, Tần Du Trì chỉ dám khuyên cậu ăn thêm, cũng chẳng dám ép.

 

Nhưng hôm nay, Tần Du Trì thẳng thắn giật đũa từ tay Lâm Thù, ngồi sát bên, tự tay đút cho cậu ăn.

 

Lâm Thù ban đầu không quen, bối rối muốn giành lại đũa.

 

Nhưng vừa động tay, Tần Du Trì đã làm bộ mặt đau khổ. Lâm Thù thấy vậy sợ hãi, đành để hắn muốn làm gì thì làm.

 

Tần Du Trì đút ăn rất cẩn thận, thổi nguội canh, xúc cơm vừa miếng, gỡ thịt cá thành từng thớ nhỏ.

 

Dù chẳng muốn ăn, nhưng thấy Tần Du Trì kiên nhẫn đút từng miếng, Lâm Thù há miệng nuốt, no căng bụng vẫn không dừng.

 

Mãi đến khi Tần Du Trì ngắm kỹ, phát hiện bụng cậu đã phồng lên, mới giật mình ngừng tay.

 

"No rồi sao không biết nói?" Sợ cậu bội thực, Tần Du Trì trách móc.

 

Lâu rồi Lâm Thù chưa ăn nhiều thế, xoa bụng đứng dậy: "Lần sau em sẽ nói, em ra ngoài đi dạo đã."

 

"Đợi chút, anh đi cùng em." Tần Du Trì ăn vội mấy miếng còn lại, bỏ vài viên kẹo bạc hà vào túi, theo cậu ra ngoài.

 

Nói là đi dạo, nhưng hai người chẳng dám đến vườn trường, sợ gặp phải Tần Hi Mạt, chỉ dám lên sân thượng hóng gió.

 

Dưới ánh đèn đường chập chờn nửa sáng nửa tối, lũ học sinh cưỡi xe đạp đùa nghịch, tiếng cười giòn tan vang khắp phố phường.

 

Lâm Thù chống cằm ngắm nhìn đám thanh niên ấy, bỗng thắc mắc: "Tần Du Trì, hồi đại học anh thường làm gì?"

 

Vừa dứt lời, cậu chợt nhận ra câu hỏi thật vô nghĩa, Tần Du Trì sớm bước vào tuổi trưởng thành từ khi còn đóng phim điện ảnh, thời đại học dĩ nhiên cũng chỉ quanh quẩn với công việc.

 

"Chơi game." Tần Du Trì đáp.

 

"Chơi game ư?" Lâm Thù vẫn luôn mặc định Tần Du Trì là khúc gỗ vô hồn, là kẻ câm lặng nhạt nhẽo, nào ngờ hắn lại có thú vui ấy.

 

Tần Du Trì giảng giải: "Những lúc không diễn xuất hay lên lớp, anh không muốn về nhà, thường trốn trong ký túc xá chơi game."

 

Lâm Thù bỗng thấy lòng dâng lên cảm giác mới lạ.

 

Trước giờ cậu chỉ biết một góc nhỏ về Tần Du Trì, còn biết bao khía cạnh khác chưa kịp khám phá thì cậu đã ra đi.

 

Nhưng giờ đây, dù có hiểu thêm cũng đâu còn nghĩa lý gì.

 

Lâm Thù lại hỏi: "Anh thường chơi trò gì?"

 

Tần Du Trì xoa xoa sống mũi, hồi tưởng: "Liên Minh Huyền Thoại."

 

Lâm Thù bật cười khẽ, vô cớ thấy nghe Tần Du Trì kể về những điều mình không biết thật thú vị, hứng thú càng lúc càng cao.

 

"Thế còn em? Thời đại học em làm gì?" Tần Du Trì vốn đã tra hồ sơ của Lâm Thù, cố ý hỏi lại.

 

"Em..." Lâm Thù chậm rãi nhớ lại, nheo mắt cười đùa: "Em bận đe dọa lũ công tử nhà giàu, bắt chúng làm việc cho em, không nghe lời thì bị em đánh cho tơi bời."

 

Lời nói nửa thật nửa đùa, Tần Du Trì thấy cậu vui vẻ nên không bóc trần, chỉ khẽ nhếch mép.

 

Hai người như tìm được thú vui chung, sau mỗi bữa ăn đều dạo bộ quanh bệnh viện, kể cho nhau nghe những chuyện đối phương chưa biết, khi thật khi đùa thật hồn nhiên.

 

Mấy ngày sau đó, Tần Du Trì tự tay chuẩn bị đồ ăn, nhanh chóng nắm bắt khẩu vị Lâm Thù, mỗi bữa chỉ dọn vừa đủ tám phần no, hai phần còn lại dành cho món bổ dưỡng đắt tiền.

 

Lâm Thù mỗi chiều chỉ đến phòng khám một lần, không cần đào sâu quá khứ, chỉ báo cáo những việc đã làm trong ngày và tâm trạng hiện tại.

 

Bác sĩ Hạ không áp dụng biện pháp trị liệu nào, chỉ âm thầm quan sát.

 

Cho đến khi gương mặt Lâm Thù bớt hốc hác, da dần hồng hào, không còn như bộ xương khô, bác sĩ Hạ mới đưa ra đề xuất.

 

"Anh Lâm, anh và Tần Du Trì có thể xuất viện vào ngày mai. Sau khi ra viện, hai người phải sống cùng nhau và mỗi tuần đến bệnh viện tái khám một lần."

 

"Xuất viện ư?" Lâm Thù sửng sốt: "Tôi không cần điều trị nữa sao?"

 

Bác sĩ Hạ mỉm cười: "Anh không nhận ra mình đã cải thiện rất nhiều trong mấy ngày qua khi ở bên Tần Du Trì sao?"

 

Lâm Thù ngẫm lại, quả thật dù vẫn ăn uống thất thường nhưng mỗi khi Tần Du Trì dọn ăn, cậu đều có thể dùng bữa tử tế. Tần Du Trì cũng không còn nhắc đến chuyện giết người nữa.

 

"Vậy bệnh tôi khỏi rồi ư?" Lâm Thù khó tin.

 

Bác sĩ Hạ lắc đầu: "Không hẳn. Anh vẫn trong tình trạng trầm cảm nặng, căn bệnh này rất khó chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng anh đang có chuyển biến tốt. Xuất viện chỉ là bước đầu, anh cần chủ động xây dựng mối quan hệ lành mạnh với Tần Du Trì, từ từ hồi phục trong quá trình đó."

 

"Tần Du Trì cũng vậy, anh ấy cũng cần ở bên anh để chữa lành vết thương lòng." Bác sĩ Hạ nói thêm.

 

Lâm Thù sững sờ, không tin nổi vào tai mình. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến dài với bệnh tật, nào ngờ giờ bác sĩ lại bảo không cần trị liệu chuyên sâu.

 

Bác sĩ Hạ tắt máy ghi hình, nói như người bạn: "Anh Lâm, anh là bệnh nhân kiên cường nhất tôi từng gặp."

 

"Tôi kiên cường ư? Bác sĩ nhầm rồi." Lâm Thù luôn tự thấy mình yếu đuối, hay do dự và trốn tránh, chưa từng có lấy nửa phần quyết đoán.

 

"Anh thực sự rất mạnh mẽ." Bác sĩ Hạ khẳng định: "Người bình thường trải qua một tháng bị tra tấn bằng điện giật, không trầm cảm thì cũng điên mất. Anh từng kể khi mới sống lại, anh luôn chán ghét mọi thứ, không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào. Nhưng sau khi gặp lại Tần Du Trì, anh đã dần khá hơn?"

 

Lâm Thù gật đầu.

 

Bác sĩ Hạ bật cười lắc đầu: "Nhưng tôi nghĩ lý do thực sự là vì anh đã chủ động giúp đỡ Đào tiên sinh và bảo vệ Hi tiểu thư, nên mới cải thiện."

 

Lâm Thù trong lời kể luôn dùng tên giả.

 

Lâm Thù giật mình, chưa từng nghĩ tới khả năng này. Tâm trạng cậu luôn gắn với Tần Du Trì nên xem nhẹ mọi chuyện khác.

 

"Thay vì nói anh giúp họ để chuộc tội kiếp trước, có lẽ đó là bản năng tự cứu chính mình của anh. Anh đã nắm lấy sợi dây cứu sinh, cố gắng tồn tại. Thời điểm mới sống lại có lẽ là lúc bệnh tình nặng nhất, nhưng anh tự gượng dậy và dần khá hơn."

 

"Dù không nhận ra, nhưng thực ra anh luôn tìm cách tự cứu mình." Bác sĩ Hạ mỉm cười: "Anh có thể tự cải thiện vì bản thân vốn rất kiên cường, xuất sắc, làm được nhiều điều người khác không thể."

 

Mình thật sự mạnh mẽ, thật sự xuất sắc ư?

 

Lâm Thù ngơ ngác nhìn bác sĩ Hạ, cùng ánh nắng vàng rực chiếu sau lưng cô.

 

Ánh hoàng hôn xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, ấm áp và dịu dàng như sắc hồng cam.

 

Không biết từ lúc nào, nước mắt Lâm Thù đã lăn dài trên má, đến khi một giọt rơi "tách" xuống quần, cậu mới giật mình đưa tay lau.

 

"Xin lỗi." Giọng Lâm Thù bình thản, nhưng bàn tay lau nước mắt lại run nhẹ.

 

"Không sao." Bác sĩ Hạ cười: "Những sợi dây ấy đã hoàn thành sứ mệnh. Giờ đây Tần Du Trì sẽ là sợi dây mới của anh. Hai người hãy nương tựa nhau cho đến khi hoàn toàn bình phục."

 

Gió xuân lùa qua khung cửa, mang theo hơi ấm mặt trời, khẽ lay mái tóc Lâm Thù.

 

Cậu không thấy ngứa ngáy, chỉ cảm nhận sự ấm áp. Nắng xuân cuối cùng cũng sưởi ấm thân thể cậu.

 

"Cảm ơn bác sĩ, hẹn tuần sau gặp lại." Lâm Thù đứng dậy, nhanh tay lau sạch nước mắt còn sót, nở nụ cười tự nhiên và phóng khoáng như thuở nào.

 

"Tuần sau gặp lại."

 

Lâm Thù đẩy cửa bước ra.

 

Gió ngoài hiên và hành lang hòa vào nhau, mang theo hương tử đằng thoang thoảng.

 

Lâm Thù hít sâu làn hương ấy, bước nhanh ra hành lang nơi Tần Du Trì đang chờ. Mùi hương quanh quẩn nơi mũi không phải vị lạnh của ánh trăng, mà là hương hoa chân thật.

 

Tần Du Trì đang xem điện thoại, nghe tiếng bước chân ngẩng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười.

 

Lâm Thù bước càng lúc càng nhanh, lòng bỗng nghĩ:

 

Mùa xuân, cuối cùng cũng đến rồi.

 

---

 

Lời tác giả:

 

Lưu ý:

 

Trầm cảm nặng trong thực tế cần được điều trị chuyên sâu, đừng mang tiểu thuyết vào đời thực nhé!

 

Một số bác sĩ cho rằng trầm cảm khó trị hơn, số khác lại nghĩ khác - quan điểm về mức độ nghiêm trọng của bệnh tùy thuộc vào mỗi người!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.