Edit: Yeekies Tần Du Trì nói xong câu "ngủ ngon" liền chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng. Nhưng Lâm Thù thì lại cứ trằn trọc không yên. Cậu nhắm mắt, đầu suy nghĩ miên man, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ nhưng vô cùng khó khăn. Trong lòng cậu bỗng chợt dâng lên một nỗi bồn chồn, bên tai lại văng vẳng lời nói của bác sĩ Hồ. Nhắm mắt hồi lâu mà chẳng thấy buồn ngủ, Lâm Thù bất lực buông xuôi, mở mắt ra lần nữa. Cửa sổ không đóng kín, còn chừa một khe hở nhỏ. Gió đêm lạnh lẽo lẻn qua khe cửa, luồn vào phòng, lướt nhẹ trên mái tóc của Lâm Thù, khiến trán cậu hơi ngứa ngáy. Lâm Thù đưa tay gạt tóc, quay đầu nhìn về hướng gió thổi. Đêm nay trăng sáng lạ thường, ánh trăng tràn qua cửa sổ, dập dờn trên tường như sóng nước, tạo thành những vệt sáng lung linh mờ ảo. Năm giác quan của cậu dường như xảy ra vấn đề. Vì sao Lâm Thù ngỡ như mình ngửi thấy mùi hương của ánh trăng, hơi lạnh, nhưng không đến mức băng giá như tuyết. Nếu phải ví von, đó là mùi hương dịu nhẹ của suối trong vắt phảng phất hương trúc diệp. Nghĩ vậy, Lâm Thù bật cười thầm. Ánh trăng làm gì có mùi? Cậu ở cùng kẻ điên hơi lâu, chẳng lẽ cũng sắp hóa điên? Cậu quay đầu đi, nhắm mắt lại, không nhìn ánh trăng nữa, nhưng mùi hương kia vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi. Gió mang theo hương thơm lan tỏa khắp phòng, khiến lòng cậu chợt dâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-chang-dam-yeu-nguoi-lan-nua/2769573/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.